Con trai tôi đang học lớp 12, cháu ấp ủ ước mơ trở thành sinh viên đại học. Tôi khuyên con nên học trung cấp dược, vì anh Hai của cháu đã mở đại lý thuốc Tây và rất thành công.
Tôi muốn cháu học xong về làm cùng anh trai hoặc anh trai tạo điều kiện cho cháu mở tiệm riêng (nhà tôi ở nông thôn). Nhưng lý do quan trọng hơn là cháu khá nhút nhát, khờ, chậm chạp (nhưng bướng), tôi lo cháu không theo kịp việc học ở bậc đại học (dù cháu rất chăm chỉ, siêng năng và học lực hiện tại là khá).
Tuy nhiên, cháu không đồng ý, chỉ muốn học đại học – trong khi cháu hoàn toàn không có định hướng gì về tương lai, cũng như không biết sở thích, sở trường của mình là gì… Tôi hỏi cháu muốn học ngành nào, thích gì, cháu đều trả lời “không biết” hoặc “gì cũng được”. Tôi không muốn ép con và dĩ nhiên tôi muốn con được học cao. Nhưng rõ ràng với khả năng và tính cách của cháu – tôi nhận thấy việc học trung cấp là vừa sức. Vậy tôi phải làm sao khi “chàng khờ” của tôi cứ muốn làm những chuyện quá sức? (Dương Ngọc Châu – Đồng Tháp)Tư vấn của chuyên gia: Đọc thư chị, tôi thấy “chàng khờ” chẳng khờ chị ạ. Cháu sống có ước mơ và lực học khá so với mặt bằng chung học sinh hiện nay. Dù cháu chưa xác định được cụ thể muốn học ngành nào, trường nào – đây cũng là điểm chung của nhiều bạn trẻ trước ngưỡng cửa vào đời, nhưng có một điều chắc chắn là cháu mong vào đại học để học tiếp. Cháu biết mô hình thành công của anh trai, nhưng cháu không lựa chọn theo sự tư vấn của anh, của mẹ mà có chính kiến riêng. Tuy sự “chỉ muốn học đại học” của cháu có vẻ chung chung và hơi bướng, nhưng rất đáng để cha mẹ động viên. Động lực muốn vào đại học sẽ giúp cháu tiến xa, trưởng thành hơn trong tương lai. Hình ảnh hiện nay của cháu, như chị nhận xét, là một bé trai nhút nhát, khờ, chậm… hoàn toàn có thể thay đổi theo thời gian. Môi trường đại học sẽ giúp cháu có cơ hội giao tiếp nhiều hơn môi trường học phổ thông hay trung cấp. Với người mẹ, đứa con luôn bé bỏng. Có thể chị so sánh với người anh thành công của cháu và thấy cháu thua kém, nên chị muốn bao bọc cháu, muốn định hướng cháu đi theo con đường anh và mẹ dọn sẵn, mong cháu an nhàn hơn. Nhưng rất tiếc cháu lại không muốn đi theo con đường dễ dàng đó. Mỗi người đều phải tự quyết định lấy cuộc đời mình, được sống là chính mình, dù khó khăn, thất bại, vẫn hạnh phúc hơn phải sống theo cách người khác áp đặt. Mong chị luôn tôn trọng quyết định của con và động viên cháu đạt được điều cháu muốn. Hãy để thời gian giúp cháu tự lựa chọn. Khi có cơ hội đi ra ngoài gia đình, cháu sẽ học được nhiều hơn, sẽ trưởng thành hơn, sẽ có những quyết định chính xác hơn thời điểm này.
Quan trọng hơn, cháu được sống hạnh phúc với điều cháu lựa chọn. Và tôi cũng tin đó là điều người mẹ nào cũng mong muốn cho con, phải không chị?
Chưa có bình luận.