Cuối cùng nỗi lo lắng, sự đề phòng của gia đình tôi cũng không ngăn được thằng con trời đánh sa vào ma túy, năm đó nó bước vào tuổi 22.
Chồng tôi là con trưởng, là cháu đích tôn của cả dòng họ, vậy mà tôi chỉ sinh được hai cô con gái. “ Đất lề, quê thói “ ở quê như thế là tôi mang tội làm tuyệt tự dòng giống nhà chồng. Lần nữa mãi đến gần 35 tuổi, tôi mới “chịu thua” để mang bầu, may ra kiếm cho nhà chồng thằng cu “chống gậy”.
Trời thương, cuối cùng tôi cũng sinh ra cậu quý tử trong niềm vui khôn tả của cả họ. Thôi thì có gì ngon, có gì tốt là giành hết cho cu cậu. hai con chị đứa 12, đứa 8 tuổi bị mắng ngay, thậm chí bị bố cho ăn đòn nếu mải chơi không trông em cẩn thận.
Có lẽ biết mình là “trung tâm vũ trụ”, là quan trọng đối với mọi người, thằng bé càng lớn càng trái tính, trái nết. các chị nó lần lượt đi lấy chồng, còn mỗi mình nó ở nhà, nó tha hồ làm mưa, làm gió.
Ý nó như ý trời, nó đã muốn thì bằng mọi giá nó phải đạt được. Học dở lớp 7 nó nằng nặc đòi bỏ, cả nhà xúm vào khuyên nhủ, tôi với bố nó nói như van, như xin nhưng nó bỏ ngoài tai.
Mới tí tuổi đầu nó đã biết phì phèo thuốc lá, ngồi hàng giờ ở quán nước dầu làng, hùa theo lũ trẻ hư ở làng trêu chọc con gái, rồi ăn nói tục bạ, gây gổ đánh nhau như cơm bữa.
18, 19 tuổi nó cao lớn, khỏe mạnh hơn người vậy mà nó chẳng buồn động chân, động tay bất cứ việc gì trong nhà. Mọi việc do tôi và bố nó gánh vác hết, thế nhưng có điều gì không bằng lòng, nó “đá thúng, đụng nia “ chửi mèo, mắng chó rằng sinh ra nó làm gì để cho nó khổ, nó thua kém bạn bè…
Thế rồi cái điều không phải một mình gia đình tôi lo, mà cả làng, cả họ lo đó là cơn bão ma túy quét qua làng. Làng quê vốn bình yên, nay như chảo lửa, nhà nào ông bà, bố mẹ cũng ngơ ngơ, ngác ngác canh trước, phòng sau chỉ lo chồng con, cháu chắt dính vào tệ nạn.
Cuối cùng nỗi lo lắng, sự đề phòng của gia đình tôi cũng không ngăn được thằng con trời đánh sa vào ma túy, năm đó nó bước vào tuổi 22.
Ở cái tuổi này thanh niên đã biết lo, biết nghĩ để làm lụng nuôi thân và giúp đỡ gia đình, còn nó rong chơi tối ngày, bán từ cân thóc, quả trứng gà trong chuồng để đổi lấy một liều ma túy.
Bố mẹ nói nó không nghe, không đáp lời, nhưng lũ bạn chiến hữu của nó ới một tiến là nó đang nằm bẹp dí một chỗ, thoắt cái đã thấy nhảy 3 bước ra một nơi tụ tập. Bây giờ thì cậu quý tử, đứa con nối dõi, niềm hi vọng của cả gia tộc chúng tôi như ngọn đèn leo lét trước gió.
Nó phải vào trại cai nghiện với đủ thứ bệnh tật trong người. Cũng may là chưa dính gì đến HIV. Ân hận thì cũng đã rồi, vợ chồng tôi đã bước qua ngưỡng 70, hai chị gái nó lấy chồng xa lại chẳng dư dả gì, chúng tôi có nằm xuống thì ai nuôi nó đây?
Chưa có bình luận.