Nụ cười có thể giúp con tỉnh táo hơn. Không phải chỉ là để chống cự qua những lần thất bại, mà là để lòng con bớt chua chát hơn, bớt dằn vặt hơn.
Có những lúc khó khăn ập đến khiến con chao đảo, có những khoảnh khắc con cảm thấy chán nản khi đối diện với thế giới này. Có những lúc con bắt đầu thấy mệt mỏi và căm ghét số phận đã buộc con phải tranh đấu quá nhiều, phải gánh vác quá nhiều. Thế nhưng ngay cả trong những tháng ngày khó khăn như thế, con của mẹ, cũng đừng quên mỉm cười.
Cả nước mắt hay nụ cười cũng đều là vũ khí, là cách an ủi của con người thôi con. Nghĩa là trong những tháng ngày khổ đau không mỉm cười để quên lạc quan mà sống tiếp, nghĩa là trong lúc cảm thấy dường như đã mất hết, thua sạch, gục ngã thì cũng hãy cứ thử mỉm cười để xác nhận mình có đang còn sống hay chỉ là tồn tại. Đôi ba lần gặp chuyện không may thì thay vì cứ chấp nhất, vài ba chuyện buồn xảy đến thì thay vì cứ chấp nhiệm, mỉm cười rồi thoải mái mà buông tay đi con.
Con gái mẹ, năm tháng thật là dài, qua đi một nửa rồi mới thấy có những chuyện không thể vì chúng ta cứ nuôi hận trong lòng mà có thể giải quyết.
Thay vì thế, mỉm cười trong cơn hoạn nạn giúp con tự tin hơn, vươn vai chững chạc hơn để cứng cỏi đứng giữa đời thay vì phải dựa dẫm vào bất cứ ai.
Ý nghĩa của nụ cười, có thể con chưa biết hết đâu. Ngay cả mẹ cũng chắc chắn chưa thể hiểu hết. Vạn sự trên đời này tồn tại như con biết đấy, đều có lý do của nó.
Nụ cười của con không chỉ là liều thuốc hạnh phúc, bông băng sát trùng vết thương, sự tự tin để con bước tiếp trên đường đời, nó còn làm cho con trở thành người con gái xinh đẹp nhất thế gian này nếu con muốn, nó còn làm cho con cảm thấy quý giá sự sống hơn, buông bỏ mọi thứ sầu đau đi để đón nhận những điều tốt đẹp.
Con yêu, chính vì người ta cứ nhìn vào những điều tiêu cực, người ta mới không thể thấy ánh sáng le lói hắt ra từ phía cuối đường hầm. Chính vì người ta cứ mãi nhăn nhó trong tận cùng của nỗi đau mà không nhìn thấy xung quanh vẫn còn tồn tại cơ hội để nắm bắt. Nụ cười có thể giúp con tỉnh táo hơn. Không phải chỉ là để chống cự qua những lần thất bại, mà là để lòng con bớt chua chát hơn, bớt dằn vặt hơn.
Rồi sau này khi con càng ngày càng già đi, thể nghiệm về mọi sự ở đời như đã thành thói quen, những buồn, đau, sướng, khổ cứ theo đó mà ập đến với cuộc sống của con mỗi ngày, khi ấy con sẽ biết cách làm sao để đối diện với tất cả một cách khôn ngoan hơn. Nhưng cũng đừng quên nở nụ cười mỗi khi mệt mỏi, đừng quên nụ cười chính là vũ khí của con.
Mẹ không thể ở mãi bên con để nhắc nhở con phải sống sao để luôn cảm thấy cuộc sống này kỳ thực vô cùng ý nghĩa. Mẹ chỉ có thể dạy con thái độ khi đối diện với mọi điều.
Lúc cần khóc thì khóc thật lớn, khi cần mỉm cười thì cố gắng cười thật tươi, rồi con sẽ thấy mọi thứ không hẳn tồi tệ như con tưởng, con đường nào cũng sẽ có những ngã rẽ khác nhau.
Vậy thì con yêu của mẹ, đừng vì bất cứ chuyện gì mà âu sầu quá lâu, mỉm cười lên con, và tiếp tục bước đi nào!
Chưa có bình luận.