Ảnh có tính chất minh họa/internet
Sáng nay, tôi đến nhà Nhung chơi. Lên phòng Nhung, thấy bé Nhím vẫn ngủ ngon lành trong bộ quần đùi, áo may ô, tôi hỏi Nhung: Sao hôm nay Nhím không đi lớp à?
– À, trường mầm non của Nhím hôm nay đi tham quan, mà Nhím thì say xe, có đi đâu xa bằng ô tô bao giờ.
Quay sang Nhung, tôi chợt nhận ra bạn đang mặc chiếc váy hoa thật lộng lẫy. Tôi nâng nhẹ gấu váy, trầm trồ:
– Mẹ cậu mới mua cho cậu à? Trông mát mắt mà kiểu lại điệu đà như công chúa ấy. Chỉ có điều tớ thắc mắc là sao bé Nhím xinh xắn như búp bê mà lại không chịu mặc váy, cứ suốt ngày quần đùi, áo may ô thôi. Hay là bé không thích váy áo lòe xòe?
– Không phải là Nhím không thích, mà từ bé, bố mẹ tớ muốn Nhím là một đứa con trai chứ không phải là “thị mẹt”. Cậu không thấy à? Bố mẹ tớ toàn cắt tóc con trai cho nó đấy, có bao giờ nuôi tóc dài để cặp nơ hay đeo bờm đâu.
Vả lại nó cũng quen rồi, búp bê không chơi, toàn chơi ô tô, máy bay, súng phun nước. Mà nó cũng khỏe lắm cơ, cứ đá bóng huỳnh huỵch mặc cho mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại…
Nhung cứ mải mê kể, còn tôi thấy ái ngại thay cho bé Nhím và không đồng tình với bố mẹ Nhung. Sao các bác ấy lại “uốn nắn” một bé gái để bé có bề ngoài và tính cách như một bé trai.
Chuyện giáo dục giới tính là vô cùng quan trọng và nghiêm túc. Có định hướng đúng thì trẻ em mới phát triển thích hợp với những gì mà tạo hóa đã sinh ra.
Tôi mong bố mẹ Nhung xem lại cách giáo dục bé Nhím. Dù chỉ là để vui thôi thì cũng nên dừng lại vì Nhím đã 5 tuổi. Nếu để mọi việc diễn ra lâu thì e rằng hậu quả sẽ là rất lớn.
Chưa có bình luận.