Chủ Nhật, 13/09/2015 | 09:10

Bức xúc con gái gọi chú bằng “anh”

Con gái tôi năm nay 16 tuổi, cháu làm lớp trưởng nhiều năm, là vận động viên bơi lội, cán bộ Đoàn, thành viên đội văn nghệ… tóm lại gia đình tôi rất tự hào về cháu.

Vừa qua, trường cháu tổ chức lửa trại, cháu gặp và mê một hướng dẫn viên du lịch 34 tuổi. Đọc được tâm sự rất yêu “chú” của con gái trong nhật ký, tôi lo mất ăn mất ngủ.

Tôi cực lực ngăn cản và định báo với thầy giáo chủ nhiệm, ban giám hiệu nhà trường nhờ can thiệp. Tôi cũng sẽ đến gặp đại diện công ty kia để cảnh cáo cái anh chàng đã quyến rũ con gái tôi. Có phải cháu không có bố nên như vậy không? Xin bác sĩ cho lời khuyên.

(Nguyễn Thị Hồng H., TP.HCM)

Con gái chị đang ở giai đoạn khủng hoảng thời thiếu nữ, cháu chẳng còn là một cô bé nữa nhưng cũng chưa được coi là người lớn. Mọi cảm xúc đầu đời sẽ sâu đậm và khó phai mờ trong tâm hồn cháu.

Một nữ sinh từ nhỏ đến lớn luôn là con ngoan trò giỏi, là niềm tự hào của gia đình… không thể không có ý thức về giá trị của bản thân mình. Vả lại, một nữ sinh được giáo dục toàn diện về đức-trí-thể-mỹ như cháu, ở lứa tuổi này, tình cảm khác phái còn đang thiên về tình yêu lý tưởng, chứ chưa nghiêng về thể xác nhục dục.

Hẳn chị còn nhớ cô gái 15 tuổi đi chùa Hương với thầy me trong thơ Nguyễn Nhược Pháp chứ? Cô ấy cũng trạc tuổi con chị bây giờ và hình như cũng đã bạo dạn mở lòng ra để tình yêu rón rén bước vào.

Trước hết chị đừng mất bình tĩnh. Chị rất yêu con, nhưng việc chị lén xem nhật ký và lôi những dòng tâm sự của cháu ra công khai có thể đã làm cháu tổn thương và không phục cách giải quyết của mẹ. Mọi tình cảm riêng tư cháu đang giữ kín trong lòng và cứ tưởng rằng rất bí mật, phút chốc bị xé toạc ra và phơi bày trước tất cả mọi người.

Nếu chị gặp thầy chủ nhiệm và ban giám hiệu nhà trường nhờ can thiệp, cho dù khéo léo đến mấy, các bạn cùng trường cũng xôn xao bàn tán, còn đâu là niềm tự hào của cháu?

Nếu chị đến công ty kia phản ánh và cảnh cáo nhân viên của họ, hẳn người đau đớn nhất sẽ là con gái chị. Rất có thể chỉ vì thế, cháu sẽ ngả hẳn theo “người ấy” như một cách để chuộc lại lỗi lầm và bù đắp tổn thất mà gia đình đã gây ra cho “người ấy”. Tình cảm tự nhiên của con người là luôn muốn bênh vực kẻ yếu mà.

Tôi nghĩ, có lẽ chị nên cho phép cháu mời anh bạn kia cùng một vài anh chị phụ trách nữa thỉnh thoảng đến nhà chơi, để cháu cảm thấy mình được tôn trọng và hẳn là sẽ không làm gì phụ lòng tin cậy của mẹ. Chị sẽ hiểu con chị yêu anh chàng ấy vì điểm gì, rồi từ đó gần gũi, dẫn dắt cháu.

Có phải vì anh ta điềm tĩnh và thuộc nhóm máu lạnh nên đã kích động lòng hiếu thắng của con bé? Hoặc sự phục vụ chu đáo, ân cần của một nhân viên du lịch đã ve vuốt niềm kiêu hãnh của nó? Hay đó là một thanh niên mẫu mực, đàng hoàng đã có nơi có chốn mà chính con bé lại là người theo đuổi và yêu đơn phương?

Có phải con bé muốn thử sức chinh phục người khác phái? Cũng có thể sự thiếu vắng hình bóng người cha trong gia đình khiến cháu bị cuốn hút bởi mẫu người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi…

Lúc này, cháu cần dồn sức tập trung cho việc học. Nhưng cháu cũng đang lớn lên, dù đang ngủ yên hay đang mắc sai lầm, mỗi bước đi của cháu là để tiến dần tới sự trưởng thành, chị nên dành cho cháu một khung trời tự do, ít nhất là trong nhật ký và cho phép cháu có một vài bạn thân, cả trai lẫn gái.

Đồng thời, cháu cần được mẹ cảm thông và chia sẻ mọi cảm xúc cũng như nỗi khó khăn của một thiếu nữ đang lớn. Chỉ khi có được sự tin cậy của con, chị mới khéo léo, tế nhị giúp con điều chỉnh dần cảm xúc và hoàn thiện nhân cách được.

Chúc chị thành công.

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook