Sáng nay giặt quần áo, dòng chữ “trái tim tan vỡ” trên tay áo con dù viết nhỏ xíu nhưng mẹ cũng đọc được và thấy “sốc”.
Con mới học lớp 7 thôi mà, tuy lứa tuổi cũng đã bị “cáp đôi” này nọ, nhưng mẹ vẫn nghĩ không đến nỗi con nặng lòng để viết ra dòng chữ rất “nặng ký” này.
Trưa. Con uể oải cầm chén cơm lên rồi đặt xuống. Mẹ nhìn con, cố làm ra vẻ không hiểu chuyện. Hỏi hôm nay con bệnh à? Hay thức ăn không ngon? Con không đói? Con đều lắc đầu nguầy nguậy rồi cuối cùng nước mắt rưng rưng và nói: “Nó bỏ An rồi mẹ ơi!”.
Con vốn nhút nhát, hay bị ăn hiếp từ tiểu học. Từ đầu năm lớp 6 đến nay có một bạn gái hay chơi chung với con, đứa con trai nào ăn hiếp con, bạn gái ấy đều đứng ra bênh vực, đi ăn cũng đi chung, học cũng ngồi chung.
Bạn đó còn “tuyên chiến” với mấy bạn trai kia “Bạn nào muốn ăn hiếp thằng An, phải bước qua xác tui”. Đứa bạn gái “dữ như cọp” vậy nhưng trong lòng con lại là một anh hùng chuyên bênh vực kẻ yếu. Rồi do quá quý mến bạn ấy, hôm kia trong lúc ăn sáng chung, con bảo bạn: “Bạn đừng bỏ tui nghen!”.
Ý con đơn giản là: bạn hãy chơi chung với con, đừng nay vui thì chơi, mai giận thì nghỉ chơi. Ai dè cô bạn trợn tròn mắt rồi phán một câu xanh rờn: “Chuyện đó sau lớp 12 hãy tính. Giờ ai cũng còn nhỏ xíu hà!”.
Rồi không biết vì sao, cả buổi học hôm đó, bạn ấy không thèm nói với con một câu nào. “Vậy là nó bỏ An rồi phải không mẹ?”. Mẹ cố nén mà không nhịn được cười. Con ngơ ngác rồi khóc òa, rằng mẹ trêu con. May mà mẹ kịp phân tích, an ủi. Rồi con cũng vui lên, tiếp tục giờ học buổi chiều. Con vui trở lại nhưng nỗi lo còn đọng trong lòng mẹ.
Còn nhiều khúc quanh nữa con mới thành người lớn. Mẹ mong, trong bất cứ việc gì con cũng nên bình tĩnh suy nghĩ để những lúc không có mẹ bên cạnh con không phải hoảng hốt, lo buồn nữa, con nhé!
Chưa có bình luận.