Thứ Bảy, 27/10/2018 | 14:46

“Nếu em bị tổn thương, em sẽ học cách yêu mình thôi. Và không bao giờ cho phép bản thân yêu hết lòng nữa. Cái gì cũng thế, nỗi đau rồi sẽ qua, vết sẹo thì còn mãi”

“Dù có cố gắng cách nào, thì sau khi đi qua quá nhiều đau thương, trái tim em sẽ chai sạn với tình yêu, bớt đi niềm tin và dần đóng cánh cửa lòng mình lại…”

“Nói rằng sẽ quên để đừng tự làm mình đau thêm nữa nhưng thực sự có phải vậy? hay chúng ta học cách xếp lại để đó.

Phụ nữ là loại sinh vật ngu ngốc nhất trên đời. Bởi vì yêu một người mà mang trong lòng bao nhiêu là vết thương, tự mình gây ra cũng có, người đời gây ra cũng có, mà người họ yêu gây ra cũng có. Phụ nữ khi yêu giống như con thiêu thân, mất hết lý trí và sức mạnh, yêu thật lòng là một dạ chờ mong, mù quáng tin tưởng vào người mà bản thân thương yêu nhất, để đến khi bị lừa dối, bị phản bội, mới ngỡ ngàng nhận ra bao lâu nay mình đã phí hoài tuổi xuân cho một người không đáng…

“Không việc gì phải chịu khổ hay là phải hy sinh cả. Ai yêu em thật lòng, người ta sẽ không để em chịu nhiều thiệt thòi. Hoặc ít ra, khi em bị tổn thương, họ sẽ sẵn sàng ở bên em, đứng về phía em, bảo vệ em dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Em đừng bi lụy, cũng đừng tự lừa dối mình. Hãy yêu thương bản thân. Ai trân trọng em, ai thương em, ai lo lắng cho em, ai quan tâm em thật lòng thì hãy trao tình yêu cho người đó. Đừng cứ ôm mãi cái người mà họ chỉ ngày qua ngày làm tổn thương em, còn em thì vẫn cứ ngỡ là yêu. Tuổi xuân quý lắm đừng phí hoài như vậy…”

Phụ nữ cứ tin rồi yêu, không hề phòng vệ trước người mà bản thân trân trọng nhất. Cứ yêu thương hết lòng, rồi tự nhận tổn thương. Đến khi ngỡ ngàng nhận ra thì bản thân cũng đã quá đủ nỗi đau chất chồng rồi. Người bạc bẽo vô tâm, giống như kim đâm vào ngực, đau buốt. Quãng đường đi cùng nhau, còn có nghĩa lý gì, chỉ để lại hối tiếc…

“Chưa bao giờ hối hận khi gặp được anh. Nhưng nếu thật có thể quay trở về ngày đầu tiên đó, em tuyệt đối sẽ không nói câu “xin chào”. Em sẽ cúi mặt xuống bước qua..”.

Anh, em không tiếc, em tiếc thanh xuân. Thanh xuân vì một người mà đã yêu như thế, hết lòng như thế, để rồi nỗi đau đánh đổi lấy sự trưởng thành, dạn dĩ, cô gái mắt trong ngày nào giờ u uất nhiều tâm tư. Môi em cười mà đuôi mắt có cười đâu. Ngày ấy em hồn nhiên kể về những giấc mơ bé nhỏ, được cùng anh đi khắp đất trời này, hai đứa bên nhau tay trong tay khám phá thêm nhiều vùng đất mới, giờ anh ở xa rồi, tay em buông thõng vào không trung.

“Lúc chia tay, quyết định dừng lại, mọi thứ rõ ràng lắm. Cảm giác chưa bao giờ thấy tỉnh táo, nhẹ nhõm như vậy. Khi đó mới nhận ra bao lâu qua mình đã lầm tưởng. Cứ ngỡ là tình yêu nhưng không phải, đó là một kiếp nạn đã qua thì đúng hơn. Mọi nỗi đau trải qua cùng nhau cứ ngỡ là son sắt không rời, rốt cục thì khi thời gian trôi qua, người ra đi thì vẫn cần phải đi, người ở lại thì mang trong lòng những vết thương chằng chịt, chắp vá. Một tình yêu như vậy liệu có phải là đẹp hay chỉ là một trò chơi. Kẻ thua cuộc là kẻ đã tin và tha thứ quá nhiều…”

Học cách yêu để bảo vệ trái tim mình

Ngày xưa em là cô gái đi hài đỏ

Bỏ cả thế giới nhỏ để yêu anh

Bây giờ em là cô gái đi hài xanh

Tuy mong manh nhưng không xem anh là tất cả.

Sưu tầm

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook