Thứ Sáu, 22/12/2017 | 16:13

Dần dần tôi hiểu ra rằng, ý nghĩa một đời người, thực ra chỉ đơn giản là từng ngày từng ngày một, bạn không ngừng dõi mắt theo bóng lưng khuất dần của bố mẹ. Bạn đứng ở đầu này con đường, còn bố mẹ đang dần mất hút phía xa xăm, bạn chỉ biết buồn bã dõi mắt theo, còn họ dùng bóng lưng đó như dịu dàng thầm nhủ: “Đừng tiễn nữa, về đi con.

Lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi hỏi bố: “Bố có cần gì không?” Bố cười bảo: “Bố chỉ cần con vui là được rồi.”

Những đứa trẻ không mang theo ô thì phải cố mà chạy cho nhanh.

Nếu bạn không cố gắng, bạn không xứng được sống cuộc đời mình mong ước.

Khi bạn đứng trên đỉnh núi, trên đầu bạn là cả trời sao.

Bố mẹ yêu thương nuôi nấng con 20 năm trời, không phải để con chết đi sống lại vì một thằng con trai không xứng đáng.

Đừng quên năm đó bạn từng là nhà vô địch.

Bố năm nay 48 tuổi rồi, bệnh tật đầy người, biết có trụ được 10 năm nữa không? 10 năm sau, con có thể gánh vác cả gia đình được chưa? Con có được sống cuộc đời con mong muốn không? Đó là điều bố lo lắng nhất.

Điều đau đớn nhất không phải là bạn đã thất bại, mà là vốn dĩ bạn có thể thành công.

Trăm vạn kẻ thù phía trước cũng không đáng sợ bằng quy giáp xin hàng.

Chúng ta không ngừng phấn đấu, không phải để thay đổi thế giới, mà để thế giới không thay đổi được chúng ta.

Tôi buồn vì không có giầy để đi, cho đến khi tôi gặp người thiếu cả đôi chân.

Ba năm gặm bánh mì dù sao cũng hơn ba mươi năm gặm bánh mì.

Nếu không thể thành niềm tự hào của bố mẹ được, ít nhất đừng khiến họ lao tâm khổ tứ nữa.

Đằng sau không ai chống lưng, tuyệt đối không thể ngã xuống được.

Dậy đi học đi con, con quên lúc bé đã hứa sẽ mua biệt thự cho bố mẹ rồi sao?

Trong thời khắc đẹp nhất đời người, đừng chỉ biết cắm mặt vào di động ấn like cho kẻ khác.

Sưu tầm

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook