Tôi bị cho là dã man vì rất nhiều thứ: không xúc cho con ăn, không đỡ con khi ngã, không dỗ khi con khóc, không bê hộ cái ba lô nặng…
Tôi là một bà mẹ dã man. Ai nói thế đầu tiên nhỉ? Bà ngoại cô con gái 5 tuổi tên Sa của tôi – tức là mẹ tôi. Sau này thêm rất nhiều người nói ra hoặc nghĩ tôi là người dã man, chẳng có chút tình thương với trẻ con.
Đúng là tôi rất “dã man” vì tôi không bao giờ giúp bất cứ ai cái mà họ có thể tự làm được. Tại sao ư? Làm được thì tự đi mà làm sao phải nhờ người khác giúp.
Tôi đã phải trả giá rất nhiều cho việc không độc lập của mình khi bước chân sang Hà Lan và mất một năm trời để thích nghi. Ngay sau đó, tôi luôn phải vừa đi làm vừa đi học vừa lo cuộc sống cho chính mình và học những bài học kỹ năng sống suốt 16 năm học ở Việt Nam chẳng có ai dạy tôi cả.
Có lần xe đạp thủng xăm giữa đường lúc 6 giờ sáng, tôi đứng dưới ánh trăng (mùa đông 6 giờ trăng vẫn sáng) khóc không biết làm gì.
Muộn giờ làm, tàu điện chưa chạy, taxi lấy đâu tiền mà trả, gọi bạn giúp thì ngại, chúng nó còn đang ngủ. 7 giờ tôi bắt đầu làm. Và cuối cùng tôi phải khóa xe vào gốc cột điện, chạy như điên đến chỗ làm và gọi điện cho sếp báo tôi sẽ đến muộn.
Cuối giờ, tôi gọi thằng bạn đến sửa xe giúp rồi đạp về. Sau đợt đó, thỉnh thoảng bạn sẽ nhìn thấy tôi ngồi bệt bên vỉa hè tháo xăm xe, vá xe, lắp mọi thứ lại như cũ như một bác vá xe thực thụ. Thế thời phải thế. Và nếu tôi làm được thì tôi tin chắc ai cũng làm được.
Và tôi học được, trong khi tôi sợ độ cao run rẩy trên tháp Eiffel, mấy đứa bạn lớp tôi 18 tuổi đã xách ba lô đi chu du khắp nơi trên thế giới, vừa đi vừa làm việc để có tiền đi tiếp. 18 tuổi tôi biết làm gì ở Việt Nam? Bố tôi vẫn giặt quần bò cho tôi vì sợ quần bò cứng tay con yếu không giặt được.
Sau này bố Sa (người ngoại quốc) kể khi đó anh đi làm ở Australia hái dưa hấu, thắt dây nho… kiếm được 5 đôla mỗi giờ, tối ăn hai lát bánh mì bơ lạc với chuối để dành tiền đi lặn với cá heo ở Great Barrier Reef, đi nhảy dù, nhảy bungy trên những cây cầu cao nhất ở New Zealand… Thảo nào thanh niên phương Tây có thái độ tự tin mà dân châu Á cho dù giỏi chuyên môn đến đâu cũng không có được.
Ở Việt Nam có ai dám cho con đi như thế? Có ai tin con mình làm được thế? Có bạn nào 18 tuổi đủ kỹ năng sống và vốn kiến thức xoay xở được ở các nước khác trong một năm trời để học về thế giới và khám phá xem mình thực sự thích gì, làm gì để quyết định xem sẽ học đại học chuyên ngành gì?
Nhưng con tôi, tôi muốn “gap year” (thời gian nghỉ một năm, thường là sau tốt nghiệp phổ thông trung học) là một trong những sự lựa chọn của Sa khi 18 tuổi. Việc tôi không được làm thế khi 18 tuổi càng thúc đẩy tôi giúp Sa để bạn ấy có thể làm được.
Tôi muốn giúp Sa lớn lên với suy nghĩ “I can do it” – mình làm được, để 18 tuổi Sa ra khỏi nhà, bạn ấy có thể đi đâu, làm gì cũng không vất vả như tôi hồi trước. Và để chính tôi cũng không phải lo lắng cho đứa con gái bé bỏng của mình.
Tôi không có tiền cho con, nhưng tôi sẽ giúp con trang bị các kỹ năng. Tiền con tôi sẽ phải tự kiếm, giống tôi ngày trước. Nhưng đương nhiên đó chỉ là một lựa chọn, nếu Sa chọn thì làm, nếu Sa không muốn thì đó là quyết định của bạn ấy.
Thế nên tôi là một bà mẹ dã man. Tôi sẽ không bao giờ giúp Sa những việc Sa có thể làm được. Ngược lại tôi còn luôn hỏi Sa cuối mỗi ngày:
1. Hôm nay con làm được gì cho cái đầu của mình?
2. Hôm nay con làm được gì cho cơ thể mình?
3. Hôm nay con làm được gì cho ngôi nhà của mình?
4. Hôm nay con làm được gì cho mẹ?
Bật mí cho mọi người biết, tập nói “không” khó hơn nói “vâng” rất nhiều. Nhưng khi bạn tự tin hơn bạn dễ nói không hơn. Tôi tập nói không mãi với cà phê mà chưa được.
Tôi tập đi ngủ 10 giờ mãi vẫn không xong, do thói quen làm việc ban đêm từ thời còn là sinh viên. Tôi tập nói không với những điều tôi không chấp nhận nhưng không phải lúc nào cũng thành công.
Và tôi dã man với Sa không phải vì tôi không yêu con mà vì tôi tin vào năng lực của bạn ấy. Tôi nói không vì tôi biết con tôi không cần sự giúp đỡ cũng làm được việc đó.
Vì sau này, sẽ có những chuyện vượt ra ngoài tầm hiểu biết và sự kiểm soát của tôi, tôi hy vọng con tôi khi không có mẹ bên cạnh sẽ luôn tự mình vượt qua được mọi chuyện vì từ nhỏ mẹ đã luôn nói “Mẹ tin là con tự làm được. Con không cần mẹ giúp đâu”.
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…
Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…
Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…
Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…