Categories: Sức khoẻ

Kỳ diệu cậu bé mắc ung thư nằm một chỗ vì liệt đã đi lại bình thường nhờ điều này

Chị Thủy đã giúp đỡ con và cùng tập luyện để con đi lại được như mọi người.

Cháu Trần Quang Huy sinh năm 2009 mắc căn bệnh u chèn xương cột sống hiện đang điều trị tại bệnh viện K3 (Tân Triều, Hà Đông, Hà Nội). Khi cháu phát hiện ra bệnh thì đã ở giai đoạn cuối. Ai cũng tưởng với tình trạng của cháu lúc đó thì sẽ không thể qua khỏi, nhưng nhờ nghị lực và sự chăm sóc, động viên hết lòng của mẹ, sức khỏe của Huy đã có tiến triển tốt.

“Ai cũng bảo con tôi sẽ không qua được, nhưng tôi không tin”

Nhớ lại quãng thời gian mới phát hiện con bị bệnh, chị Vũ Thị Thủy (sinh năm 1989, Dương Kinh, Hải Phòng) cho biết bản thân tưởng như đã gục ngã hoàn toàn. Vào khoảng tháng 4, tháng 5/2016, cháu Quang Huy thường xuyên kêu đau mỏi chân, bố mẹ lúc đấy thì nghĩ rằng con đi đá bóng với bạn nên mới mỏi nhức chân như thế. “Ban đầu thì nghĩ con đi đá bóng với bạn nên mới nhức chân thôi, nhưng càng ngày càng đau. Hai vợ chồng đưa con lên bệnh viện tuyến huyện, rồi bệnh viện tỉnh, thử máu xét nghiệm mà không tìm ra bệnh. Bác sĩ cứ bảo đau là do xương đang phát triển, thế nên cứ cho con về rồi mua sữa, canxi cho con uống. Nhưng sau 1 tuần các cơn đau vẫn không dứt, lại đưa lên bệnh viện Nhi TƯ khám mà vẫn không ra được bệnh. Lúc đưa về nhà thì con vẫn kêu đau chân, một tháng trời không ăn không ngủ được”.

Sau nhiều tháng điều trị, sức khỏe cháu Huy đã tốt hơn nhờ sự chăm sóc, động viên của mẹ và người thân

Chị Thủy cho biết, thời gian đấy chị mới sinh đứa con gái thứ hai nên khá bận rộn. Huy tuy còn nhỏ tuổi nhưng biết mình đã làm anh nên rất giữ ý cho em. “Huy sợ trở mình nhiều làm em thức nên một mình ra phòng ngoài ngồi khóc vì đau. Mẹ cứ ru đứa em ngủ xong thì ra bóp chân cho đứa anh, không dám gọi bố dậy vì bố còn phải đi làm kiếm tiền. Thời gian đưa con đi khám không tìm ra bệnh cả nhà tôi như phát điên lên”.

Đến một ngày, chị Thủy tắm cho con thì thấy phần lưng có vết thâm tím. Chị đưa con đi chụp ở lưng thì lại được chuẩn đoán là bị lao xương. Gia đình lại lặn lội đưa con lên bệnh viện lao phổi, khi các bác sĩ mổ ra thì mới biết là bị u. “Lúc biết là u thì bệnh viện cho chuyển sang viện K. Khi đấy đứa con gái thứ 2 mới được 8 tháng, tôi gửi ông nội chăm giúp và cai sữa cho cháu. Lúc đấy tôi không nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ là lên chăm thằng cu đang nằm viện. May mắn là cháu thứ 2 rất ngoan, không quấy khóc”.

Chị Thủy kể lại, vì lúc phát hiện ra thì bệnh của cháu đã ở giai đoạn cuối, u to tận 10cm, chèn toàn bộ khu cột sống nên con bị liệt hết, không đi lại được, phải nằm tại giường và vệ sinh cá nhân tại chỗ.

“Lúc mới đưa cháu đi bệnh viện K, cả hai vợ chồng tôi nhìn thấy con đều khóc. Cháu ngoan ngoãn lắm, nhỏ tuổi mà rất tự lập. Ban đầu cũng nghĩ là phải làm việc gì đấy để bù đắp cho con. Không dám mong con khỏi bệnh, chỉ mong bác sĩ chữa cho con đi lại được, rồi con thích đi đâu thì cho con đi, con muốn ăn gì thì mua cho con ăn, con thích gì thì mua để mình được bù đắp cho nó, chỉ vài tháng thôi cũng được. “.

Chị Thủy cho biết, sau nhiều tháng điều trị và sự động viên kiên trì, cháu Huy đã có thể đi lại được, tình trạng bệnh có phần khả quan hơn.

“Thời điểm cháu mới bị bệnh, tôi chưa bao giờ dám mơ đến ngày cháu có thể đi lại như bây giờ. Nhiều người đến thấy cháu nằm liệt một chỗ cứ bảo là cháu sắp đi, nhưng tôi không muốn tin, cứ cố gắng chăm bẵm con từng chút một. Cuối cùng, bệnh của cháu có khả quan hơn, sau đợt trị liệu, u của cháu từ 10cm nhỏ xuống còn 1cm “.

Chị Thủy chia sẻ, chị cảm thấy hạnh phúc nhất khi thấy con cười. Ngày trước, nhiều người khuyên đưa con về nhà cho con đi thanh thản, nhưng chị không chấp nhận được, bản năng làm mẹ khiến chị mặc kệ tất cả để chăm con. “Nhiều người bảo đi viện triền miên thế này thì mình khổ, nhưng tôi không thấy khổ, cứ đi cùng con, thấy con vui cười, còn bên mình thì mình không thấy khổ. Thậm chí, cả đời thế này cũng được, miễn là con còn bên mình là được”.

“Có giàu con cũng không thích, có kiếp sau con vẫn làm con bố mẹ”

Nhắc đến Huy, trong mắt chị Thủy lại ánh lên niềm tự hào. “Thằng bé ngoan lắm, bảo ăn cái gì tốt cho sức khỏe là ăn, khi ăn mà buồn nôn cũng cố nhịn để nuốt cơm vào. Biết cơm bệnh viện khó ăn nên tôi cũng tranh thủ nấu nướng một chút cho con. Con cũng biết mẹ vất vả nên nó không từ chối thứ gì, vì thế nên khi sức khỏe cháu ổn định thì đã tăng cân. Ngày xưa cháu nặng 32kg, khi mới bị biết bị bệnh thì tụt còn 24kg, giờ thì được mẹ vỗ cho lên được 40kg rồi đấy”.

Mặc dù biết mình bị bệnh nhưng Huy chưa bao giờ buồn, em cũng là người động viên mẹ trong những ngày tháng khó khăn

Gia đình chị Thủy cũng không quá khá giả, điều kiện kinh tế cũng vừa đủ để chăm sóc cho hai đứa con ăn học đầy đủ, nhưng vì cháu Huy bị bệnh nên mọi tiền của cũng phải đổ vào thuốc men, viện phí. “Giờ tôi chăm con ở viện nên cũng không kiếm ra tiền, gánh nặng kinh tế mình chồng tôi đảm đương. Ngày trước anh làm thợ mộc nhưng giờ chuyển đi lái xe rồi. Anh ấy cũng thương con lắm, được ngày nghỉ thì lên thăm con liền. Ngày xưa, hai vợ chồng đưa con lên viện thì chỉ có ôm nhau khóc thôi, nhưng bây giờ thì cười rồi, một phần vì quen, một phần là cười cho con vui”.

“Cháu nó biết tình trạng bệnh của mình đấy, nhưng vẫn còn ngây thơ lắm, miệng nhắc đến chết chóc liên tục nhưng vẫn cười, vì cháu vẫn chưa hiểu được sự chia xa như người lớn đâu” – chị Thủy chia sẻ, giọng nghẹn ngào khi kể về những câu nói thật lòng, ngây thư của đứa con nhỏ.

“Nhiều khi thấy tôi lo lắng, con còn nói với mẹ là con có sợ chết đâu mà mẹ cứ phải sợ. Có lần tôi hỏi, con có thấy khổ khi làm con của bố mẹ không, cháu nó nhìn mẹrồi bảo: con không hối hận khi làm con của bố mẹ, giàu con cũng không thích, nếu có kiếp sau con vẫn làm con của bố mẹ”.

“Nghĩ ngợi nhiều, tôi lại hỏi con nếu con có mệnh hệ gì mẹ cũng không sống nổi, con cần mẹ đi cùng con không. Cháu nó lắc đầu, bảo không cần đâu, mẹ cứ ở lại chăm em, con đi một mình cũng được. Nghe xong tôi ứa nước mắt, Huy nó tình cảm lắm, tối nào ngủ cũng phải ôm mẹ” – chị Thủy vừa kể vừa khóc nghẹn.

Những ngày nuôi hi vọng, tập đi cho con

“Ngày xưa nghĩ lại thì bây giờ đúng là mơ ước, lúc đấy chỉ nghĩ là con đi lại được 1 tháng thôi để mình bù đắp cho con là tốt rồi, nhưng giờ con đi lại được, ăn uống được thì mình không dám cầu gì hơn”. Chị Thúy cho hay, phải trải qua những ngày tuyệt vọng như vậy thì bây giờ vẫn cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn may mắn.

“Đau đớn lắm, nuôi con hơn chục năm trời, bác sĩ bảo bệnh của cháu chưa biết là bệnh gì, chỉ biết là u thôi vì đây là u mới, không có thuốc đặc trị, chỉ điều trị chung chung thế. Ban đầu tuyệt vọng, đau khổ, cứ hỏi ông trời sao lại khiến một đứa trẻ chưa biết gì phải chịu đau khổ. Nhưng giờ thì mình nghĩ thôi đây là số phận, cái nghiệp của con thì mình cũng chung sức gánh vác cùng con, quan trọng là ngày tháng mẹ con sống vui vẻ với nhau. Mình làm hết sức vì con, sau này không còn gì để hối hận”.

Nói về quá trình chăm sóc con, chị Thủy cho hay là cả một quá trình dài. Những ngày đầu vì chưa quen nên chị vẫn phải gọi chồng ra trợ giúp. Nhưng sau khi dần quen, mình chị xoay sở chăm sóc con một mình để chồng yên tâm đi làm.

Lúc Huy bị chèn dây thần kinh nằm một chỗ vì liệt, chị xoa bóp chân tay cho con mỗi ngày để máu tiếp tục lưu thông đều. Buổi sáng, chị lấy 1 chậu nước ấm ngâm chân cho con, chân đau tê khiến con khóc nhưng chị vẫn động viên con ngâm, rồi xoa bóp. Nước nguội thì lại thay nước khác, rồi tập cho con duỗi chân ra vào, dần dần thì con cũng duỗi được, rồi chị cho con tập đứng.

“Nhiều người nhìn vào còn mắng, bảo để cho con nó yên, cứ bắt nó tập như thế vừa mệt mỏi và đau. Nhưng tôi kệ, cứ bắt con tập như thế, những mong con mình ngồi được, đi được. Có thời gian là hai mẹ con tập với nhau. Cuối cùng thì cháu cũng đứng được xuống, rồi dần đi được. Thấy mình tự đứng được, Huy gọi mẹ ầm cả lên vì vui sướng. Nhiều người xem đây như là kỳ tích, vì không một ai nghĩ con tôi sẽ đi lại được”.

Tại thời điểm gặp gỡ, cháu Huy vẫn chưa bước vào đợt truyền hóa chất tiếp theo, khuôn mặt cháu luôn tươi cười khi ở bên cạnh mẹ.

Khi được hỏi ước mơ sau này, Huy ngây thơ trả lời: “Cháu ước mơ sau này được cảm công an đi bắt tội phạm”.

Nhìn con trai với đôi mắt đầy yêu thương, chị Thủy cho biết: “Huy học giỏi lắm, chỉ mong mau lành bệnh để về đi học tiếp. Giờ đang bảo lưu kết quả học tập ở trường, nhưng được nghỉ dài ngày là cu cậu lại lên lớp cùng các bạn. Giờ đứa em gái cũng đã hơn 1 tuổi rồi, nhưng cũng thương anh lắm. Thấy anh về nhà là ôm anh, hôn anh. Nhìn hai anh em quấn quýt nhau, nhiều khi tôi thấy tủi và thương hai con lắm. Đứa nhỏ mới ít tuổi đã phải cai sữa, sống xa mẹ. Nhưng biết làm thế nào được”.

Người mẹ khắc khổ cũng cho hay, chị nguyện cả đời chăm con. “Bệnh con không khỏi thì chữa cả đời cũng được, cứ kiếm tiền túc tắc nuôi con, miễn là được thấy con mỗi ngày thì tôi cũng mãn nguyện”.

Lương Chi

Nguồn: Emdep

adminyhoc

Recent Posts

Những nguyên tắc bảo vệ gan khi thời tiết giao mùa

Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…

3 days ago

Bệnh viêm gan B và những dấu hiệu nhận biết

Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…

3 days ago

Những điều cần lưu ý khi dùng cây hoa nhài trị bệnh

Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…

5 days ago

Bóng chuyền môn thể thao giảm gan nhiễm mỡ hiệu quả

Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…

6 days ago

Bơi giải pháp điều trị gan nhiễm mỡ an toàn và hiệu quả

Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…

1 week ago

Đạp xe thường xuyên giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ

Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…

2 weeks ago