Lái taxi ở một thành phố rộng lớn như New York, chắc chắc có vô số kinh nghiệm thú vị hoặc kỳ lạ. Xe taxi chở khách từ nơi này đến nơi khác, gặp phải vô số kiểu người khác nhau và muôn vàn các kiểu yêu cầu.
Một tài xế taxi tại New York, vào một ngày nọ nhận được một cuộc điện thoại gọi xe kỳ lạ của khách, kinh nghiệm lần này khiến anh ấn tượng sâu sắc, xúc động rất lâu, vì vậy đã giấu tên chia sẻ kinh nghiệm này trên mạng.
(Ảnh minh họa)
Tôi nhận được điện thoại, phải đi đến một địa chỉ đón khách. Sau khi đi đến địa điểm, tôi ấn còi, nhưng không có ai đi ra. Tôi gọi điện thoại, nhưng điện thoại gọi không được, tôi bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn.
Đây là chuyến cuối cùng mà tôi chuẩn bị nhận chở trong chiều nay, sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi. Tôi gần như là đã bỏ cuộc, chuẩn bị cứ như vậy mà đi khỏi. Nhưng cuối cùng suy nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định ở lại.
Tôi đợi một lúc, xuống xe nhấn chuông cửa. Không lâu sau, tôi nghe thấy một giọng nói già yếu nói: “Xin đợi một lát.”
Tôi đứng ngoài cửa đợi một lúc, cánh cửa mới từ từ mở ra. Tôi nhìn thấy một bà lão nhỏ bé đứng ở đó, tôi đoán bà ít nhất cũng 90 tuổi rồi. Trên tay bà cầm một cái vali nhỏ.
Tôi nhìn lướt qua bên trong căn nhà, vô cùng kinh ngạc phát hiện ra cảnh tượng bên trong căn hộ. Nơi đó nhìn vào thực sự giống như không có ai ở, tất cả đồ đạc trong nhà đều dùng vải đậy lên, bốn bức tường trống trơn, không có đồng hồ treo tường, không có vật trang trí, không có ảnh treo tường hay tranh vẽ, cái gì cũng không có.
Tôi chỉ nhìn thấy góc nhà có một cái thùng giấy, bên trong đựng đầy ảnh cũ và vật kỷ niệm.
“Cậu thanh niên, có thể phiền cậu giúp tôi mang hành lý lên xe được không?” bà lão nói.
Tôi mang vali đặt vào cốp xe phía sau, sau đó quay lại đỡ lấy cánh tay bà, đưa bà từ từ bước xuống lầu đi đến chỗ để xe. Bà cảm ơn sự giúp đỡ của tôi.
“Chuyện nên làm mà,” tôi nói, “cháu đối với hành khách giống như đối với mẹ mình vậy.”
Bà lão mỉm cười: “Ồ, cậu thực sự rất tốt bụng.”
Bà ngồi vào trong xe, đưa cho tôi một tờ địa chỉ, và yêu cầu tôi đừng đi con đường trung tâm thành phố.
“Nhưng như vậy chúng ta sẽ lòng vòng mãi đó,” tôi nói với bà.
“Không sao, tôi không vội mà,” bà trả lời, “chỗ mà tôi muốn đến là viện dưỡng lão yên bình.”
Lời của bà làm tôi có chút kinh ngạc.
“Viện dưỡng lão yên bình chẳng phải là nơi mà người già chờ chết hay sao?” trong lòng tôi nghĩ.
“Tôi không có người thân gì cả,” bà lão nói tiếp, “bác sĩ nói thời gian còn lại của tôi không còn nhiều nữa.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi quyết định lên lịch trình. “Vì vậy cháu nên đi như thế nào?” tôi hỏi.
Kết quả, hai giờ đồng hồ tiếp theo, chúng tôi đều đi loanh quanh ngoại ô gần thành phố.
(Ảnh minh họa)
Ở trên xe, bà chỉ cho tôi xem nhà hàng mà bà từng làm thu ngân. Chúng tôi đi qua rất nhiều nơi khác nhau, ngôi nhà mà bà và chồng bà lúc trẻ từng sống, còn có sàn nhảy mà lúc trẻ bà từng đi. Khi đi qua mỗi một con phố, bà đều bảo tôi lái chậm một lát, bà nhìn ra từ bên trong cửa sổ một cách tò mò, không nói một lời nào cả.
Chúng tôi gần như là đi vòng lòng suốt cả một buổi chiều và chiều tối, cho đến khi bà lão cuối cùng cũng nói: “Tôi mệt rồi, chúng ta đi thẳng đến điểm đến thôi.” Trên đường lái xe đến viện dưỡng lão, chúng tôi không nói với nhau câu nào cả.
Viện dưỡng lão yên bình còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của tôi. Sau khi đến nơi, có hai hộ lý đi ra đón chúng tôi. Họ mang theo một chiếc xe lăn, tôi thì vác hành lý của bà lão. “Chuyến xe này tổng cộng bao nhiêu tiền?” bà vừa hỏi, vừa lục tìm chiếc túi xách.
“Không cần đưa tiền,” tôi trả lời. “Nhưng cậu cũng phải nuôi gia đình,” bà lão nói. “Sẽ còn có những người khách khác nữa mà,” tôi mỉm cười nói với bà.
Tôi gần như chưa kịp suy nghĩ, đã đi đến ôm lấy bà. Bà ôm lấy tôi thật chặt: “Cậu làm cho cuộc đời của một người già gần như đã đi đến vài bước cuối cùng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cám ơn cậu.” Bà nói mà hai mắt đỏ khoe.
(Ảnh minh họa)
Tôi và bà bắt tay chào tạm biệt. Trên đường quay về, tôi phát hiện mình đi lanh quanh khắp nơi không rõ mục đích trong trung tâm thành phố. Tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai; cũng không có tinh thần để chở khách. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như lúc đầu tôi không đợi bà lão? Nếu như lúc đó tôi không tìm được người, là trực tiếp bỏ đi ngay, thì bà lão phải làm sao?
Bây giờ khi tôi hồi tưởng lại ngày hôm đó, tôi vẫn tin rằng mình đã đưa ra quyết định quan trọng mà chính xác.
Trong cuộc sống của chúng ta, luôn không ngừng bị sự bận bịu làm nổ tung. Chúng ta phải làm chuyện “quan trọng hơn”, nhanh hơn, có hiệu suất hơn.
Nhưng bà lão này, làm tôi thực sự cảm nhận được khoảnh khắc yên tĩnh đó, có ý nghĩa đó. Đồng thời cũng khiến tôi rất thương cảm, loại cô độc và hoang mang đó của hình trình cuối cùng trong đời người.
Chúng ta đều cần phải bỏ thời gian để tiếp xúc với chính mình, tận hưởng cuộc đời của chúng ta. Chúng ta đều cần phải kiên nhẫn chờ đợi hơn khi đứng trước sự bận bịu ồn ào. Sau đó, có lẽ chúng ta mới nhìn thấy được chuyện thực sự quan trọng.
Video: Câu chuyện xúc động
Châu Yến Lâm
Nguồn: ĐKN
Những loại thực phẩm dưới đây không chỉ giàu chất dinh dưỡng, chất chống oxy…
Củ sả không chỉ là loại gia vị tạo hương thơm cho món ăn trở…
Ngăn ngừa loãng xương, duy trì xương chắc khỏe ngoài việc thiết lập chế độ…
Hoa bí ngô là một trong những thực phẩm giúp cung cấp nhiều chất dinh…
Trà táo đỏ kỷ tử là một trong những loại thức uống phổ biến mang…
Những thực phẩm phổ biến dưới đây không chỉ cung cấp dinh dưỡng cho cơ…