Chồng bà Vân là một người thợ mộc nổi tiếng trong vùng. Năm bà 52 tuổi thì chồng qua đời vì bệnh tật. Lúc đó 3 đứa con trai của bà đều đã thành gia lập thất, chồng bà cũng tích được món tiền lớn trong sự nghiệp làm thợ mộc của ông. Đối với chồng bà mà nói, ông cũng cảm thấy một đời sống không uổng phí.
Sau khi chồng qua đời, bà một mình vò võ cô đơn. Do đó bà thường tới sống tại nhà các con. Nhưng chẳng được mấy năm, tuổi già chân yếu, thân thể đau nhức thường xuyên, bà cảm thấy càng ngày càng khó đi lại. Một hôm bà cho gọi các con đến và dặn dò: “Các con ngoan, mẹ cũng đã nhiều tuổi rồi, trải qua khổ ải không ít nhưng hưởng phúc cũng nhiều. Hôm nay, sợ rằng sẽ phải rời xa các con, các con nhớ chăm sóc tốt cho vợ và các con của con nhé. Trước khi cha các con mất có để lại một ít tài sản, hôm nay mẹ chia làm 3.“
Nói dứt lời, bà cầm ra hiệu cho con trai thứ 2 và thứ 3 ra bên ngoài để nói riêng với con trai cả mấy câu.
Sau mấy tiếng đồng hồ, người con trai cả bước ra, mắt đẫm lệ, dường như là anh đã khóc rất nhiều.
Anh nhìn em trai thứ 2 và nói: “Mẹ cho gọi em vào đó.“
Lại mấy tiếng sau mới thấy con trai thứ hai bước ra. Dáng vẻ anh càng thương tâm hơn, dường như anh đã khóc như đứa trẻ mới chào đời.
Lúc này người con trai thứ 3 muốn bước vào trong nhưng người con trai thứ 2 ngăn lại: “Mẹ không cho gọi em vào đâu.“
Nghe xong lời này, cậu út sửng sốt, trong tâm không khỏi nghĩ anh hai đang gạt mình. Định đẩy cửa bước vào thì anh thấy mẹ lấy tay hất hất ra xa ý nói rằng anh đừng vào.
Thấy vậy cậu út đứng khựng lại, trong lòng không khỏi lo nghĩ: “Mẹ không cho mình vào là có ý gì?” Lúc này cậu liền quay ra hỏi anh cả và anh hai: “Anh cả anh hai, mẹ dặn dò các anh những gì vậy?“
Nghe thấy em trai hỏi vậy, anh cả liền quay sang nhìn anh hai rồi nói: “Mẹ không nói gì, chỉ bảo anh sống cho tốt thôi.“
Anh hai tiếp lời: “Đúng đúng, mẹ bảo mấy anh em yêu thương bao bọc lấy nhau, bảo nhau sống cho tốt.“
Cậu út lại hỏi: “Thế mẹ không chia gia sản cho các anh à?“
Anh hai nói: “Ai da, căn bản không có nhiều tiền!“
Anh cả lại nói thêm: “Sau này phải dựa vào chính mình, đừng trông chờ vào tài sản cha mẹ để lại.“
Hai anh trai nói xong liền đi xuống nhà. Cậu út nhìn hai anh miệng không khỏi lẩm bẩm: “Mẹ lại chỉ chia gia sản cho hai anh, lúc còn sống cha buôn bán rất có lãi. Mình cũng đối với cha mẹ hiếu thuận nhất vậy mà một đồng mẹ cũng không cho. Mẹ thật thiên vị.“
Cậu út trở về nhà mà trong lòng còn ấm ức.
Nhìn thấy nét mặt rầu rĩ của chồng, vợ cậu út hỏi: “Anh có chuyện gì mà trông mệt mỏi vậy?“
Cậu út nói: “Mẹ gọi anh cả và anh hai vào phân chia gia sản nhưng lại không cho gọi anh.” Vừa nói anh vừa làm bộ dạng không phục.
Vợ nghe xong cũng không nói gì, chỉ lặng yên bên cạnh an ủi chồng rằng cuộc sống nên dựa vào chính mình. Anh cẩn thận, làm việc chăm chỉ, tương lai sẽ có của ăn của để thôi.
Không lâu sau đó bà Vân qua đời. Mấy anh em thay phiên túc trực bên linh cữu mẹ trong nhiều ngày cho đến khi chôn cất xong.
Sau ngày đưa tang mẹ, anh cả thay đổi phong cách ăn mặc, bỗng chốc trở thành dân ăn chơi sành điệu. Anh mặc đồ hàng hiệu, điện thoại đời mới, trang sức đeo nặng cổ.
Còn anh hai trang hoàng lại công ty, khí thế hừng hực, tuyển dụng người làm liên tục.
Nhìn thấy vậy cậu út không khỏi chạnh lòng. Anh cả anh hai được chia rất nhiều gia sản, vậy mà bản thân anh lại không được cho một đồng nào.
Thấy vậy, vợ cậu út an ủi chồng: “Mẹ không cho anh tiền nhất định là có lý của mẹ. Mẹ rất thương anh, anh nhớ không? Mình làm sao sống cho tốt là được.“
Từ nhỏ, tính cách cậu út đã rất cương nghị, mặc dù mẹ không cho tiền nhưng cậu cũng có đủ năng lực khiến cuộc sống đủ đầy không thua kém các anh, không để mọi người coi thường.
Vậy là, cậu út cả ngày nghiên cứu kỹ thuật làm mộc, xây dựng mối quan hệ làm ăn tốt, phát triển cơ nghiệp.
Qua một thời gian, bỗng một ngày chị dâu cả gọi tới nói rằng anh cả thua bạc nợ hàng trăm triệu. Giờ anh ấy bỏ đi biệt vô tăm tích liên lạc thế nào cũng không được. Cậu út không biết nói gì, trước hết an ủi chị bình tĩnh rồi từ từ tìm cách.
Đang suy tính lo cho anh cả thì chị dâu thứ hai gọi đến vừa nói vừa khóc: “Chú út giúp anh trai của chú đi, anh trai chú chọc giận quan tòa, giờ bị bắt giam rồi. Mau cứu anh chú đi.“
Vừa phải trấn an chị cả, giờ lại đến lượt chị hai.
Sau khi lo xong mọi việc về nhà, vợ lại đưa cho cậu út phong thư nói rằng đây là thư mẹ để lại. Vì mẹ dặn chưa đến lúc thì không thể mở thư ra xem.
Hôm nay vợ cậu út thấy thời điểm đã thích hợp nên lấy phong thư đưa cho chồng.
Khi biết được mẹ để lại thư cho mình, cậu út khóc nức nở. Kỳ thực mẹ chia cho anh cả, anh hai phần lớn tài sản là thật. Nhưng tài sản mẹ để lại cho anh mới là lớn nhất. Đấy chính là bí kíp làm mộc cả đời của cha. Có được nó thì sự nghiệp sẽ thành công và việc trở nên giàu có chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn anh cả và anh hai, số tài sản thừa hưởng được chỉ biết ăn tiêu phung phí. Anh cả lười làm ham chơi, dù được nhắc nhở nhiều lần nhưng không lọt tai. Còn anh hai bản tính thông minh nhưng làm không đến đầu đến đũa nên mới vướng phải kết cục bi thảm. Sở dĩ mẹ muốn chia cho 2 anh nhiều tiền một chút là vì bà sợ với bản tính của bọn họ sẽ không biết cách chi tiêu, nên muốn cho họ một chút vốn làm ăn, nào ngờ…
Còn cậu út, một đồng tiền cũng không được chia là bởi vì cậu tuy không thông minh nhưng có tinh thần học hỏi cầu tiến, từ nhỏ đã theo cha học làm mộc. Mẹ biết chắc chắn rằng chỉ có cậu mới xứng đáng có được công thức làm mộc cả đời cha cậu gây dựng, chỉ có thể truyền cho con út mà thôi.
Hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, cậu út không khỏi thở dài rằng mẹ thật biết liệu trước mọi sự.
San San
Nguồn: ĐKN
Tết đến xuân về các gia đình cùng đoàn tụ bên nhau, thư giãn và…
Trong dịp Tết khá nhiều người gặp phải tình trạng đầy bụng, khó tiêu, ăn…
Để hỗ trợ quá trình giảm cân, kiểm soát cân nặng hiệu quả hãy uống…
Những loại hạt xuất hiện trong dịp Tết vừa ngon miệng, giàu dinh dưỡng nhưng…
Để bảo vệ sức khỏe, phòng tránh các bệnh đường tiêu hóa cần có chế…
Những ngày Tết mọi người thường ăn uống, sinh hoạt thất thường, uống rượu bia…