Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, hai người kết hôn để bắt đầu cuộc sống gia đình tại thành phố Alpine Township, hạt Kent, bang Michigan, Mỹ rồi sinh 3 con. Mọi người xung quanh nhận xét David và Sandra tích cực tham dự lễ cầu nguyện tại nhà thờ và có tư tưởng khá bảo thủ. David là đại lý bảo hiểm và dường như có thu nhập khá cao. Thuần hóa ngựa là công việc của Sandra.
Ngày 19/11/1998, Sandra bò từ trang trại ngựa sang nhà hàng xóm với khuôn mặt đầy máu. Sau khi điều trị tại bệnh viện, cô nói rằng một con ngựa bất ngờ đá hậu vào mặt cô khi cô dọn dẹp trong chuồng ngựa. Sự cố ấy khiến tâm tính của Sandra thay đổi. Cô luôn tỏ ra sợ hãi và căng thẳng nên bác sĩ phải kê cho cô khá nhiều loại thuốc an thần.
Tối 29/3/2000, tức là 18 tháng sau vụ ngựa đá Sandra, David gọi điện thoại tới cảnh sát, báo rằng Sandra đã tự sát bằng súng trên giường. Khi cảnh sát tới nhà David, họ thấy vật được cho là đã gây nên cái chết của người phụ nữ 40 tuổi là một khẩu súng Smith & Wesson 9 mm mà gia đình sở hữu để tự vệ. Đạn găm vào hộp sọ Sandra ở vị trí phía trên tai phải.
Giường mà Sandra ngủ trước khi chết.
David kể rằng anh ta và nạn nhân bất hòa nên không ngủ cùng nhau. Người phụ nữ nằm trong buồng ngủ, còn anh ta nằm ở ghế sofa tại phòng khách. 3 đứa con của họ xác nhận việc đó. Theo David, có thể Sandra tự sát vì trầm cảm.
Cảnh sát lấy quần, áo của David để kiểm tra và không phát hiện vết máu. Sau đó họ yêu cầu anh ta đối mặt quy trình kiểm tra nói dối và kết quả cho thấy chồng nạn nhân không có dấu hiệu bất thường. Theo những người biết David, anh ta là người chu đáo với gia đình, có công việc ổn định và thường xuyên tham gia hoạt động cộng đồng. Vì thế họ cũng không nghĩ anh ta là thủ phạm.
Một câu hỏi các thám tử đặt ra, nếu Sandra tự sát, tại sao cô không để lại thư tuyệt mệnh? Số liệu thống kê của cảnh sát cho thấy, rất hiếm phụ nữ tự sát bằng súng.
Khi kiểm tra tử thi của Sandra lần thứ hai, một chuyên gia pháp y phát hiện hai vết đạn trên hộp sọ của nạn nhân. Quỹ đạo của đạn là hai đường song song. Liệu một người có thể tự bắn vào đầu hai lần hay không? Trong hầu hết trường hợp, nạn nhân sẽ chết ngay sau phát súng đầu tiên. Giả thuyết thứ hai là khẩu súng trục trặc nên đã tự cướp cò thêm một lần nữa.
Chuyên gia phân tích hiện trường thấy nhiều vết máu trên súng, nhưng không thấy bất kỳ vết máu nào trên tay hay cơ thể Sandra. Nếu Sandra tự bắn súng, chắc chắn máu phải văng vào tay của cô.
Đột nhiên chị gái của Sandra gọi điện thoại cho cảnh sát, nói rằng khoảng hơn một năm trước khi mất, Sandra nói chuyện với cô qua điện thoại. Sandra nói rằng nếu chẳng may cô chết hay gặp một tai nạn nào đó, người chị gái hãy mở tủ chứa đồ sứ để tìm một lá thư.
Với lệnh của tòa án, cảnh sát khám xét tủ đồ sứ trong nhà David và phát hiện một phong bì. Họ đưa phong bì tới phòng kỹ thuật để kiểm tra. Nội dung là thư giống như lời tố cáo của người chết từ dưới mộ.
“Gửi bất kỳ ai quan tâm tới những việc xảy ra với tôi. Nếu tôi gặp biến cố xấu, hãy điều tra David Duyst trước tiên. Anh ta có thể là kẻ giết tôi”, Sandra mở đầu lá thư với những câu như thế. Sau đó cô tiết lộ rằng tai nạn trong chuồng ngựa khiến cô phải điều trị bằng thuốc an thần không phải là sự cố ngẫu nhiên. Theo cô, David đã nhân lúc cô mải dọn dẹp chuồng ngựa để tấn công cô bằng rìu từ phía sau. Tưởng vợ đã chết, anh ta bỏ ra ngoài và người phụ nữ cố lết sang nhà hàng xóm để cầu cứu. Nhưng Sandra không hề tố cáo David và cũng không nói sự thật với bất kỳ người nào. Có lẽ cô không muốn gia đình tan vỡ, hoặc vẫn còn yêu chồng.
“Tôi không bao giờ tự sát. Có lẽ David Duyst sẽ giết tôi” là câu kết của lá thư. Cảnh sát nhờ một chuyên gia về chữ viết so sánh chữ trên lá thư với chữ của Sandra trên những văn bản khác. Chuyên gia kết luận đó chính là chữ của Sandra. Dấu vân tay của nạn nhân cũng xuất hiện trên thư.
Kết quả phân tích DNA cho thấy Sandra là người đã dùng nước bọt của cô để dán phong bì. Khi xem lại hồ sơ y khoa, cảnh sát phát hiện thêm một điểm bất thường. Bác sĩ kết luận vết thương trên đầu của Sandra không thể do chân ngựa gây nên.