Ngày đính hôn, tôi ăn mặc bảnh bao cùng bố mẹ đi vài chiếc xe hơi lên nhà em. Không ngờ, khi đến tôi hoàn toàn bất ngờ, nhà em gần như không hề trang trí gì, sau đó em chạy ra hồn nhiên nói hủy hôn, bố tôi giận dữ lấy từng tráp lễ đập vỡ hết trước mặt cả trăm người bu lại xem chuyện…
Là con trai một gia đình giàu có, tôi luôn mặc niệm bản thân phải sống có ích. Dù tiền túi luôn rủng rỉnh nhưng tôi chưa từng tiêu xài phá phách như những công tử khác. Trong nhóm bạn chơi chung, tôi luôn được gọi là “mọt sách”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tự thành lập một công ty Luật của mình. Thời gian đầu mọi việc khá khó khăn nên tôi phải mất cả năm mới cân bằng và duy trì được công ty. Sau đó, công việc của tôi thuận lợi hơn, tôi cũng mở rộng công ty và thuê thêm vài luật sư nữa.
Chúng tôi thường xuyên tổ chức những đợt từ thiện trong các trường học tại những vùng quê nghèo hẻo lánh. Tôi muốn giúp các em có cơ hội được đến trường. Và trong một lần đến trường mầm non thuộc địa bàn miền núi, tôi đã gặp Nhung.
Nhung là cô giáo trẻ từ miền xuôi đăng kí lên miền núi giảng dạy. Khi nghe kể về em, tôi cũng khá bất ngờ. Chẳng ai muốn lên vùng núi cả vì sợ nghèo, sợ khổ. Thế mà em lại tự nguyện xin đi ngay khi mới ra trường.
Nhung không đẹp nhưng hiền. Vẻ hiền lành xen lẫn cam chịu, nhẫn nhịn. Nhìn cách Nhung chăm bẵm mấy cháu nhỏ một cách cẩn thận, tim tôi lại xao động. Sau lần đó, cứ cách vài tuần tôi lại tìm cớ lên trường chỉ để gặp em.
Tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên Nhung. (Ảnh minh họa)
Rồi chúng tôi cũng thân nhau hơn. Khi này Nhung mới bắt đầu kể tôi nghe về quá khứ không mấy hạnh phúc của mình. Thì ra em xin đi dạy ở nơi này cũng vì muốn trốn tránh nỗi sợ đã đeo bám em suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ em vừa sinh em ra thì qua đời vì lên cơn hen đột ngột. Đáng tiếc là mọi người trong nhà cứ thế quy chụp tội lỗi lên em. Ngay cả bố cũng đối xử với em phân biệt hơn hẳn hai anh chị.
Nhung vừa kể vừa khóc. Tuy nhỏ nhất trong nhà, lại thiệt thòi vì không có mẹ nhưng Nhung luôn bị đòn đau nhất mỗi khi gây ra lỗi. Bố em mỗi lần nhậu say cứ đem em ra mắng nhiếc. Ông nói vì em mà vợ ông mất, vì em nên cái nhà này mới tan tành thế này…
Nghe hết tâm sự của em, tôi càng khâm phục và yêu mến em hơn. Chính tôi đã chủ động xin chuyển trường cho em xuống thành phố để được ở gần em hơn. Tôi chưa từng gặp cô gái nào như em. Vừa mạnh mẽ, vừa ngông cuồng lại rất yếu đuối.
Người yêu tôi có thể khóc khi thấy một em bé bị té trầy tay chân, có thể sụt sùi khi thăm mấy cháu bị sốt xuất huyết ở viện. Nhưng khi chính mình bị tai nạn đến bong gân chân, em vẫn cắn chặt môi để không rơi nước mắt. Cứ thế tôi càng yêu em mãnh liệt hơn. Và tôi đã dẫn Nhung đến gặp bố mẹ mình để tính tiếp con đường mới cho cả hai.
Nhà em gần như không hề trang trí gì cho ngày trọng đại này. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã có một buổi tối ấm áp tại một nhà hàng sang trọng. Mẹ tôi còn tỏ ra rất thích em. Bà cứ nắm lấy tay người yêu tôi, hỏi han em đủ chuyện. Cũng trong ngày hôm đó, chúng tôi đã định hẳn ngày đính hôn. Thế mà, mọi chuyện lại đi ngược với mong mỏi của tôi.
Ngày đính hôn, tôi ăn mặc bảnh bao cùng bố mẹ đi vài chiếc xe hơi lên nhà em. Bà con hàng xóm cứ ra nhìn rồi xì xào bàn tán. Tôi cũng muốn để họ thấy được họ đã sai khi đối xử tệ với em.
Không ngờ, khi đến tôi hoàn toàn bất ngờ. Nhà em gần như không hề trang trí gì cho ngày trọng đại này. Bố em thấy chúng tôi còn chẳng chịu ra tiếp. Bố mẹ tôi cùng vài người bưng tráp hỏi thì em bước ra.
Em gật đầu chào bố mẹ tôi rồi chẳng để tôi hỏi, em đã hồn nhiên thẳng thừng nói: “Em xin lỗi. Em muốn hủy hôn”.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên rồi chạy tới nắm lấy tay người yêu hỏi vì sao. Em hất tay tôi ra và cười lớn: “Em chỉ muốn thử lòng anh thôi. Hóa ra anh yêu em thật. Em có chồng con rồi, nếu không thì em cũng muốn làm vợ anh lắm. Cũng cảm ơn anh vì những món quà đắt tiền đã tặng em. Cũng nhờ anh mà em chuyển trường được. Quen trai giàu thật có ích”.
Tôi sững sờ. Bố tôi giận dữ lấy từng tráp lễ đập vỡ hết trước mặt cả trăm người bu lại xem chuyện hay. Mẹ tôi lắc đầu kéo tôi ra xe. Trên xe, tôi cứ như người trên mây. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi choáng váng.
Bố tôi vẫn giận dữ nói những lời khiếm nhã về người yêu tôi. Mẹ tôi chép miệng: “Cứ tưởng con bé ngoan hiền như bề ngoài, không ngờ…”. Hôm đó, tôi đã rơi nước mắt. Một thằng con trai 29 tuổi như tôi lần đầu biết đến cảm giác bị lừa gạt, bị lợi dụng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi khóc. Tất cả tình cảm tôi dành cho em đều bị em biến thành trò đùa. Em đã chà đạp lên trái tim tôi. Cũng ngay hôm đó, tôi hận luôn tất cả phụ nữ, con gái trên đời này.
Vì hận em nên tôi không yêu ai nữa. (Ảnh minh họa)
Sau cú sốc quá lớn, tôi bán công ty lại cho đối tác rồi qua Mỹ du học 2 năm. Sau khi trở về, tôi vẫn không thể quên Nhung. Suốt ngày tôi chỉ cắm đầu vào công việc rồi đi bar nhảy nhót cho quên sầu.
Mẹ tôi dẫn hết người này đến người khác giới thiệu rồi bắt ép tôi cưới vợ. Nhưng trái tim tôi chẳng thể mở ra với ai được nữa. Mãi đến khi sinh nhật 35 tuổi tôi mới biết được sự thật phía sau lời từ chối đính hôn 6 năm trước.
Hôm ấy tôi lái xe đến một trung tâm bảo trợ trẻ em mồ côi. Tôi thường hay ghé đến những nơi này vì nó cho tôi cảm giác bình yên, ấm áp. Trong lúc ngồi trò chuyện với các cháu và vị sư cô, tôi giật mình thấy Nhung đi ngang qua với vài đứa trẻ.
Vị sư cô đang ngồi cạnh tôi chép miệng: “Tội nghiệp con bé. Nghe đâu hồi trước yêu phải anh công tử nào giàu lắm nhưng bị mẹ anh chàng đó đến tận nhà dằn mặt vì không môn đăng hộ đối. Sau đó con bé bị bố nó đòi đánh và đuổi đi. Tới giờ nó vẫn chưa lấy chồng. Con bé hay đến đây chơi với các cháu nên đứa trẻ nào cũng mến ”.
Tôi tìm mọi cách bên cạnh mong được em đồng ý nhưng em luôn từ chối. (Ảnh minh họa)
Càng nghe tôi càng bất ngờ. Cảnh tượng 6 năm trước lại ùa về. Cái cảnh Nhung từ chối đính hôn, cái cảnh bố em chẳng thèm ra chào bố mẹ tôi một tiếng. Tự nhiên tôi thấy hận mẹ mình.
Tôi hỏi địa chỉ của em rồi lái xe đến đó. Giây phút lái xe đến trước cổng nhà em, tôi thấy mắt mình cứ mờ đi. Căn nhà nhỏ, màu trắng tinh cũng chính trường mầm non tư nhân của em. Bảng tên trường càng khiến tôi xúc động hơn. “Mầm non Ủn Ỉn”. Ủn Ỉn là tên gọi em đặt riêng cho tôi như một biệt hiệu.
Phải lấy hết can đảm tôi mới dám bước vào nhà em. Nhìn thấy tôi, chén cháo trên tay em run lên. Hôm ấy, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện gượng gạo sau bao nhiêu năm xa nhau. Tôi đề cập đến chuyện cũ, ý muốn xin lỗi thay mẹ tôi, em lắc đầu bảo không nhớ gì nữa. Tôi nói muốn cưới em, em cũng lắc đầu. “Em không muốn lấy chồng nữa”.
Hơn một tuần nay, tôi bỏ tất cả công việc để bên cạnh em nhưng vẫn không nhận được sự đồng ý của em nữa. Tôi biết em vẫn còn yêu tôi. Giờ tôi phải làm sao để lấy lại được tình cảm ban đầu của em nữa đây?
Cảm động khoảnh khắc tinh tinh già 59 tuổi không ăn không uống, bất ngờ gặp lại ‘cố nhân’
Theo afamily
Nguồn: ĐKN
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…
Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…
Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…
Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…