Không biết đến bao giờ hình ảnh chị Hai lạy mẹ và mấy món “hàng độc” kia mới phai mờ trong tâm trí tôi. Vết thương đau buốt không chỉ mình chị Hai chịu mà còn ám ảnh tôi.
15 tuổi, một buổi đi học về tôi thấy mẹ ngồi trên giường, chị Hai quỳ gối dưới nền nhà. Bên cạnh mẹ là chiếc búa đóng đinh, cây dao Thái cán vàng và… một chiếc quần lót.
Không màng sự có mặt của tôi, mẹ bảo chị: “Con chọn đi! Yêu thằng đó, thì lấy búa, dao giết mẹ chết. Bằng không giết mẹ, mà vẫn yêu thằng đó thì lấy cái quần lót này trùm lên đầu, đi ra đường suốt đời mới đáng tội của đứa con lì lợm!”.
Tôi thấy chị Hai run như người bị cảm lạnh, sau đó chị sụp lạy mẹ như tế sao rồi… ngất xỉu.
Chị Hai tôi 17 tuổi, đã nghỉ học từ khi hết lớp 5 để ở nhà phụ mẹ giữ em và làm vườn. Chị quen anh qua thư từ, anh là người miền Bắc vào Nam làm việc. Tôi thấy anh thật dễ thương, cứ hai tuần là đến nhà tôi phụ chị Hai lặt lá hành, tưới mãng cầu, cuốc đất… Xong thì ăn cơm rồi anh về cơ quan chứ chưa lần nào thấy anh chị đi chơi riêng.
Hôm qua, anh tới nhà tôi và đặt thẳng vấn đề với cha mẹ “Xin phép cô chú cho con tới lui thường xuyên hơn để tìm hiểu em, vì con rất quý mến em!”. Cha tôi chưa trả lời, mẹ đã giả lả: “Quý thật, con của bác có một người bạn đàng hoàng tử tế như con thật là có phước cho nó”.
Vậy mà mẹ đã làm khác! Bởi một điều đơn giản, mẹ không thích có con rể người Bắc, nhưng mẹ bảo trước mặt anh ấy, phải nói vậy. Mẹ nói, “tội” của chị tôi là dám yêu thương hứa hẹn gì nên anh ấy mới mạnh dạn nói năng như vậy. Chị Hai bảo, chị không hứa hẹn, mọi sự là do anh ấy tự ý thưa với cha mẹ. Mẹ không tin, bảo “không có lửa làm sao có khói”.
Rồi chẳng biết hai người thư đi tin lại thế nào mà sau đó không thấy anh tới nữa. Chị Hai biến thành một người khác từ đó. Chị ra vô như một chiếc bóng, chỉ làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ chứ không một nụ cười, không một tiếng hát véo von vui tươi của con gái 17 nữa.
Rất lâu sau, chị tôi lấy chồng, nhưng không tìm được hạnh phúc.
Tôi cứ bị ám ảnh cảnh chị chắp tay lạy như tế sao nên sau khi học xong, ra trường, đi làm… tôi vẫn không dám mở lòng với ai. Tôi sợ. Sợ mình lún sâu vào chuyện yêu đương nhưng không vừa ý gia đình thì cha mẹ sẽ buồn khổ và biết đâu “lịch sử lặp lại” chuyện như năm chị Hai tôi 17 tuổi.
Bây giờ công việc ổn định, thu nhập đủ sống, tuổi đã hơn 30 nhưng tôi không muốn “quen” với người bạn trai nào. Dạo này mẹ hay thở dài: “Sao mãi con không đưa anh nào về giới thiệu? Chẳng như chị Hai mày, mới nứt mắt đã yêu đương. Chắc tại con chị hớt hết duyên của con em”.
Tôi muốn lên tiếng bênh chị Hai, rằng chuyện vợ chồng là duyên số, không ai “hớt” của ai và cũng không ai “nhường” cho ai được. Nhưng mẹ đã nhiều tuổi rồi, chứng cao huyết áp, suy tim, thấp khớp đã mon men tìm tới, tôi sợ tranh luận sẽ làm bà… ngộp thở.
Nhưng không biết đến bao giờ hình ảnh chị Hai lạy mẹ và mấy món “hàng độc” kia mới phai mờ trong tâm trí tôi. Vết thương đau buốt không chỉ mình chị Hai chịu mà còn ám ảnh tôi.
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…
Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…
Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…
Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…