Categories: Tin tức

Bà lão quê mùa vào mua quần áo bị quản lý kinh thường, nhân viên tiếp chuyện bà cũng bị mắng, vài phút sau cô hối hận…

Một số nhân viên trong ngành dịch vụ và kinh doanh có thái độ coi thường người khác. Nhất là những người trông bình dân, vẻ bề ngoài giản dị, không có gì đặc biệt, khiến nhân viên cho rằng những người này “không có tiền” và không cần tiếp đón. 

Có một cô gái tên là Ngọc Hồng, gia cảnh bình thường nhưng cô ấy trông rất xinh xắn, y như cái tên mà cha mẹ đặt cho. Mặt mũi cô lúc nào cũng hồng hào rạng rỡ, lại rất biết ăn mặc, trang điểm, rất có phong cách. Cô ấy đang làm nhân viên phục vụ cho một cửa hàng thời trang ở trung tâm mua sắm.

(Ảnh minh họa) 

Sau khi tốt nghiệp, cô không phải bận rộn nộp hồ sơ xin việc. Người quen của cha mẹ cô hứa sẽ xin cho cô vào làm tại trung tâm buôn bán quần áo hạng sang thuộc tập đoàn lớn bao gồm nhiều chi nhánh nhỏ rải rác khắp cả nước.

Ngọc Hồng đến làm việc, nhân sự dạy cô làm thế nào để có thể làm cho tốt công việc. Chi nhánh này nằm trong một trung tâm thương mại lớn, ngoài cô ra còn có một cửa hàng trưởng, một cửa hàng phó, và gần chục nhân viên bán hàng.

Trước mặt khách, Ngọc Hồng thường khéo nịnh nhưng nói chuyện với người khác lại bằng thái độ cao ngạo. Bình thường khi nhìn thấy những công nhân bốc vác ngoài đường cô thường khẩy mũi nói: “Một thành phố lớn thế này mà lại tồn tại bọn nông dân kia, những kẻ đó làm u tối cả khu vực này rồi.” Cô nói như vậy với những nhân viên khác, nhưng lại cố ý nhìn chằm chằm vào một nhân viên nữ lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ kia, cô ấy vào trước Ngọc Hồng 2 năm, hai người ngày càng trở nên xung khắc.

(Ảnh minh họa) 

Cô gái kia tên là Thanh Lan, lúc nào cũng thấy Lan tươi cười, cô ấy luôn cho người đối diện một cảm giác rất thoải mái, và vui vẻ. Cô ấy xuất thân từ nông thôn, tự mình nỗ lực thi vào đại học.

Sau khi tốt nghiệp cô ấy vào đây làm việc, doanh số bán hàng của Lan tháng nào cũng rất cao, cô được liệt vào danh sách những người bán hàng tốt nhất chi nhánh này, doanh số của cô chỉ đứng sau cửa hàng trưởng và phó cửa hàng trưởng mà thôi. Còn Ngọc Hồng vừa mới đến đã xích mích với cửa hàng phó, mặc dù không bán được hàng nhưng cô ấy tự tin rằng bản thân không thua kém gì Thanh Lan.

Ngọc Hồng tự thấy rằng Thanh Lan là một cô gái nhà quê không hơn không kém, còn cô có người quen nâng đỡ, hơn nữa lại có một khuôn mặt xinh đẹp thanh cao. Chính vì thế thay vì nỗ lực trong công việc, cô lại thường tìm cơ hội để đến gần và bắt chuyện với cửa hàng trưởng (Duy Mạnh), một thanh niên điển trai tầm 30 tuổi. Ban đầu, Mạnh không chú ý tới Ngọc Hồng lắm. Nhưng bởi cô xinh đẹp, khéo ăn nói, nên hai người họ dần dần thân thiết, thường đi chơi sau khi tan làm. 

Sau hơn một năm, doanh số bán hàng của Thanh Lan đã đứng đầu cửa hàng này, còn Ngọc Hồng và cửa hàng trưởng Duy Mạnh thì dính lấy nhau không rời. Cả công ty ai cũng biết Duy Mạnh là kẻ lăng nhăng, còn Ngọc Hồng quen anh chỉ với mục đích là được thăng chức. Mới đầu anh thường giúp Hồng làm những công việc nhẹ nhàng, khi ai đó báo cáo thái độ phục vụ của Hồng không thân thiện, anh đều bênh cô và cho rằng những người đó nói không có căn cứ. 

(Ảnh minh họa) 

Duy Mạnh nói thầm với Ngọc Hồng: “Thời gian này, nội bộ công ty đang thay tổng giám đốc mới, người đó là ai anh cũng chưa biết. Thời gian tới, em làm việc thì chú ý một chút. Vì rất có thể tổng giám đốc sẽ xuống đây kiểm tra, chuyện này anh chỉ nói với riêng em, không nói với người khác, tự em phải biết liệu mà làm.

Ngày hôm sau, cửa hàng phó xin nghỉ việc, cả công ty đều đoán chắc Thanh Lan sẽ lên thay thế, nhưng không ngờ Duy Mạnh lại nói rằng: “Việc này từ từ đã, đợi ý kiến của ban giám đốc rồi sẽ hay.

Một tháng sau, Duy Mạnh gọi tất cả nhân viên đến và tuyên bố rằng: “Ngọc Hồng tuy mới làm ở đây một năm, nhưng doanh số bán hàng của cô ấy đạt rất cao. Có thể dẫn dắt và hướng dẫn người khác cùng cố gắng, xứng đáng là một tấm gương để cùng học tập, vì thế công ty quyết định để cô ấy lên làm cửa hàng phó.

Tất cả mọi người có mặt khi đó đều bị bất ngờ, có một nhân viên mới tên là Mai Hoa bực quá không chịu được: “Tôi thấy thật không công bằng, nếu nói về doanh số bán hàng, thì chị Thanh Lan mới xứng đáng lên làm cửa hàng phó.

Công bằng gì chứ? Cô mới đến đây đâu có hiểu chuyện. Đây là thực lực của tôi. Anh Mạnh đã nói vậy, cô còn không đồng ý mà được sao?” Ngọc Hồng lườm nguýt Mai Hoa, Thanh Lan thấy vậy liền kéo Mai Hoa lại lắc lắc đầu.

(Ảnh minh họa) 

Từ khi lên chức Ngọc hồng càng ngày càng kiêu ngạo, không coi nhân viên bên dưới ra gì.

Hai tháng sau, đúng vào kỳ nghỉ Quốc khánh, người mua hàng đông không tiếp hết. Hôm đó Duy Mạnh không đến làm việc, nên giao lại công việc quản lý cửa hàng cho Ngọc Hồng.

Lúc này một người phụ nữ ăn mặc quê mùa bước vào. Hồng mới thoáng nhìn thấy bà đã bĩu môi không thèm tiếp, trong tâm nghĩ rằng: “Một bà già nông dân mà cũng đòi mua quần áo ở đây.

Thanh Lan với nét mặt tươi cười đến bên bà cụ và niềm nở nói: “Bà ơi, bà muốn mua loại quần áo nào ạ, để cháu giúp bà chọn nhé!”

Cháu à, bà muốn mua cho cháu trai bà một chiếc áo giữ nhiệt, ở đây có loại nào giá bình dân không?” bà lão nói.

Dạ có ạ, quần áo giữ nhiệt ở bên này ạ, bà qua đây cùng cháu. Rất may là cửa hàng cháu cũng vừa nhập về loại áo giữ nhiệt mới, bà lựa đi, xem có phù hợp không ạ”, Thanh Lan thân mật ríu rít.

Thanh Lan, cô đang làm gì ở đây? Cô nhàn rỗi quá không có gì làm phải không? Mau sang tư vấn cho cặp vợ chồng anh chị ở đằng kia đi!“, Hồng Ngọc nói rõ to, làm Thanh Lan giật cả mình.

Cửa hàng phó, bà ấy muốn mua quần áo, nên tôi dẫn bà ấy đến chỗ chọn đồ”, Thanh Lan đáp.

Cô bán hàng thì cũng phải biết nhìn người chứ? Khách sộp ở đằng kia thì không chăm sóc. Cứ để bà ấy tự chọn đi, chắc bà ấy cũng chỉ vào xem thôi. Cô đừng mất thời gian với bà ta“, Ngọc Hồng nói không một chút khách sáo.

(Ảnh minh họa)

Bà lão ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhìn chằm chằm vào Ngọc Hồng, còn cô thì lườm nguýt và nói: “Sao vậy? Cháu nói không đúng sao? Đây là quầy hàng cao cấp, cháu nghĩ nơi này không thích hợp với bà đâu.

Này cô, công ty cô mở cửa hàng để kinh doanh, chưa cần biết tôi có mua nổi hay không, nhưng thái độ của cô là gì vậy?”, bà lão nghiêm túc hỏi lại Ngọc Hồng.

Thanh Lan không chịu được thái độ của Ngọc Hồng nữa vội xin lỗi bà lão rồi quay lại nói nhẹ nhàng với Ngọc Hồng bảo cô đừng có hành xử như vậy. Lan biết Hồng luôn xem thường nông dân, mà bản thân Lan cũng xuất thân từ nông thôn mà ra nên cô rất hiểu tâm trạng của bà lão.

Nghe vậy, Hồng Ngọc buông 1 câu: “Thôi tôi mặc kệ cô! Cô muốn sao thì cứ làm đi.” Rồi còn cố nói một câu: “Cháu bảo bà này, bà xuống dưới mấy sạp quần áo dưới kia mà mua đồ, ở dưới đấy mới có đồ hợp với cháu của bà.

Thanh Lan nhìn bà lão, bà ấy có vẻ đang bối rối, bà ấy và con trai cùng ra ngoài, vừa rồi con trai bà có việc nên không ở đây cùng bà, mà trong người bà lão lại không cầm đủ tiền.

Bà ơi, lại đây ạ.” Lan thấy Hồng thật quá quắt, nên cô nắm tay bà lão rồi lấy ví của mình đặt lên quầy thanh toán và nói: “Tiền thôi chứ gì? Tôi sẽ thay bà ấy trả tiền, bà ơi, bà cứ đi chọn áo đi ạ.

Lan à, cô đừng có ngu ngốc thế, có mấy đồng tiền lương mà lại muốn thay bà ấy trả tiền áo”, Hồng cười cợt chế giễu.

Bà lão lấy lại ví trả cho Thanh Lan, rồi nói: “Cháu à! Cảm ơn cháu, không cần đâu, bà không có tiền nhưng con trai bà có, để bà gọi điện cho nó.” Bà lão nói xong liền đi thẳng ra khỏi cửa hàng. Ngọc Hồng khinh khỉnh nói với theo: “Không có tiền thì bảo không có tiền đừng có lừa tôi…

(Ảnh minh họa)

Ngọc Hồng nghĩ chắc chắn bà lão định bỏ trốn, nhưng một lát sau vẫn thấy bà vẫn đứng bên ngoài đang ngó nghiêng đợi ai. Cô như cảnh giác được điều gì đó, thì đột nhiên bên ngoài có hai chiếc xe đến, có năm sáu người bước xuống xe. Trong đoàn người đó có cả cửa hàng trưởng, họ nghiêm trang tiến đến, và đều cung kính đi sau một người đàn ông khoảng gần 50 tuổi. Người đàn ông đó đến trước mặt bà lão, rồi hai người nói gì đó với nhau. Ông ấy ngó nghiêng vào trong cửa hàng, cố ý nhìn Hồng và Lan.

Ngọc Hồng nhìn thân phận người đàn ông đó không giống bình thường, nên vội vàng chạy lại hỏi cửa hàng trưởng Duy Mạnh: “Cửa hàng trưởng, đây là…

Đây là tổng giám đốc Trường mới được bổ nhiệm của tập đoàn chúng ta, hôm nay tôi đi cùng ông ấy để kiểm tra việc kinh doanh buôn bán của các chi nhánh”, Mạnh cho biết.

Mẹ, vừa rồi mẹ nói cửa hàng này không cho mẹ vào xem đồ đúng không? Bà lão nhìn Ngọc Hồng một cái rồi nói: ‘Đúng vậy, người ta thấy mẹ ăn mặc thế này, nên không muốn cho mẹ lựa đồ, còn làm ầm lên trước mặt bao nhiêu người.’

Tên cô là gì?“, Tổng giám đốc Trường nghiêm nghị hỏi Ngọc Hồng.

(Ảnh minh họa) 

Thưa tổng giám đốc, cô ấy là Ngọc Hồng, cửa hàng phó ở đây ạ, doanh số bán hàng của cô ấy rất xuất sắc. Nên đầu năm nay mới được lên chức ạ”, Duy Mạnh vội vàng bước lên phía trước nói.

Doanh số bán hàng rất xuất sắc, thái độ như thế này mà bán được hàng à? Duy Mạnh, anh quản lý người giỏi quá rồi”, tổng giám đốc Trường nói một câu khiến Duy Mạnh không nói thêm được gì.

Sau đó, tất cả mọi người cùng vào phòng tiếp khách của cửa hàng. Ngọc Hồng như đóng băng tại chỗ, cô ngây người ra, trong đầu bao thứ hỗn loạn, giống như là sắp ngất đến nơi rồi.

Bên trong phòng khách, Thanh Lan đã pha sẵn một ấm trà thơm.

Thưa tổng giám đốc, cô Hồng hôm nay chắc có chuyện gì, chứ bình thường cô ấy không như vậy đâu. Hơn nữa cô ấy không biết bà đây là mẹ của anh, chứ nhìn doanh số bán hàng của cô ấy là biết mà”, Duy Mạnh giúp Hồng biện minh.

Lúc này, Mai Hoa đứng bên cạnh nói xen vào: “Đó có thật là doanh số của cô ta không?” Duy Mạnh lừ mắt cô, đúng lúc tổng giám đốc Trường nghe thấy, nên hỏi lại: “Ý là sao?

Mai Hoa không giấu: “Hôm nay tôi nhất định phải nói rõ sự thật, cửa hàng này doanh số bán hàng tốt nhất là Thanh Lan. Còn cửa hàng phó Ngọc Hồng lúc nào cũng coi thường khách hàng, tôi cũng đặt câu hỏi trong đầu. Sau này phát hiện ra cửa hàng trưởng đã thiên vị cho cô ta, lấy doanh số của Thanh Lan đổi cho cô ấy và ngược lại. Thanh Lan thì thật thà, không biết tự giữ thành quả lao động vất vả của mình, nên bị hai người bọn họ bắt nạt, ức hiếp. Chỉ vậy thôi, tôi nói xong rồi. Nếu mọi người không tin có thể hỏi những khách hàng quen của cửa hàng sẽ rõ.

Lúc này Duy Mạnh và Ngọc Hồng cúi mặt không nói được gì, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Bà lão nhìn Thanh Lan rồi nói: “Con gái quê thật thà, bị bắt nạt là điều đương nhiên thôi, nhưng mà người đang làm, trời đang nhìn. Thiên lý không bao giờ đảo ngược lại.

Tổng giám đốc…“, Duy Mạnh định nói gì đó, nhưng biết mình đuối lý rồi nên thôi.

Anh không cần nói nữa, tôi cũng không muốn quản việc không đáng này, tập đoàn của chúng tôi không chứa được những người có chỉ số IQ cao như hai người”. Nói xong ông cho Mạnh và Hồng nghỉ việc.

Cô là Thanh Lan đúng không, việc vừa rồi, mẹ tôi đã nói hết với tôi. Cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã bảo vệ quyền lợi cho khách hàng của chúng ta, và hơn nữa đã bảo vệ bộ mặt cho tập đoàn này”, sếp Trường quay sang nói với Thanh Lan.

Dạ thưa sếp, đây là những gì một nhân viên phục vụ như tôi nên làm, không phân biệt thân phận, ai đến thì đều là khách ạ”, Thanh Lan điềm đạm khiêm tốn nói.

“Được, đó mới là điều tôi cần. Thế này đi, cô tạm thời quản lý cửa hàng này đi, làm 2 tháng xem kết quả thế nào”,ếp Trường hài lòng nói.

Ông cũng quay sang nói chuyện với Mai Hoa, “Cô là một cô gái tốt, bây giờ người thật thà như cô không còn nhiều. Cô ở lại làm trợ lý cho Thanh Lan”, tổng giám đốc Trường vui vẻ nói.

Thật không ạ, vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn sếp ạ”, Hoa nghe sếp Trường nói vậy thì không giấu được sự vui mừng, phấn khích.

(Ảnh minh họa) 

Sau này Thanh Lan lên làm quản lý chi nhánh của tập đoàn, Mai Hoa làm trợ lý cho cô. Hai người tốt bụng nhiệt tình lại có trách nhiệm và tận tâm với nghề. Chính vì thế chi nhánh của Lan càng ngày càng buôn bán phát đạt, được công ty công nhận và khen thưởng rất hậu hĩnh.

Ngọc Hồng đã trải qua một bài học đắt giá, cô đi xin việc khắp nơi. Mẹ tổng giám đốc đã cho cô một bài học “không thể nhìn người qua bề ngoài”, “làm dịch vụ thì ai đến cũng là khách, đều phải nhiệt tình niềm nở”. Chính vì thế cô cũng nhanh chóng tìm được việc, sau khi thay đổi tính cách, không còn kiêu ngạo phân biệt khách hàng nữa, cuối cùng cô cũng trở thành giám sát một cửa hàng mỹ phẩm.

Vì vậy, đối đãi với bất kỳ ai cũng nên cung kính khiêm nhường, chúng ta cũng nên học tập một câu nói rất ý nghĩa của người xưa đã dạy: “Nhân bất khả mạo tướng, hải thuỷ bất khả đấu lượng.” (Ý nói rằng con người không thể dùng tướng mạo để đoán biết, biển cả không thể dùng bề mặt để đo lường.)

Video: Khi 4 bà lão bước lên sân khấu giám khảo coi thường nhưng khi nhạc nổi lên họ liền choáng váng

Thiếu Kỳ

Nguồn: ĐKN

adminyhoc

Recent Posts

Những nguyên tắc bảo vệ gan khi thời tiết giao mùa

Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…

2 days ago

Bệnh viêm gan B và những dấu hiệu nhận biết

Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…

2 days ago

Những điều cần lưu ý khi dùng cây hoa nhài trị bệnh

Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…

5 days ago

Bóng chuyền môn thể thao giảm gan nhiễm mỡ hiệu quả

Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…

5 days ago

Bơi giải pháp điều trị gan nhiễm mỡ an toàn và hiệu quả

Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…

7 days ago

Đạp xe thường xuyên giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ

Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…

2 weeks ago