Categories: Tin tức

Vợ mất, ông muốn lấy cô giúp việc, con gái biết chuyện hỏi cô có thật lòng không? Cô trả lời… Con gái khóc nức nở

Chị Hương chính thức đến nhà ông Hồng giúp việc năm 48 tuổi, khi đó chị Lan, vợ ông Hồng đang nằm viện, chị đã hôn mê hơn một tháng. Ông Hồng túc trực tại viện chăm vợ, còn chị Hương giúp ông ở nhà lo lắng chuyện cơm nước, nhà cửa. Đến bữa thì đưa đồ ăn vào viện cho ông.

Vốn dĩ công việc này là của chị Đào, đã làm việc ở đây nhiều năm. Nhưng nay con dâu chị ấy sắp sinh nên chị phải về chuẩn bị giúp con chăm cháu nội. Bởi vậy chị Đào đã giới thiệu chị Hương đến nhà ông Hồng làm thay công việc của mình.

Khi chị Đào đưa đồng hương đến gặp ông Hồng, chị vừa hồi hộp, lo lắng vừa giới thiệu: “Đây là Hương cùng quê với em. Cô ấy chăm chỉ nhanh nhẹn, nấu ăn rất ngon, tính tình lại thật thà. Số cô ấy cũng khổ, nhưng rất tốt bụng. Nếu anh giao nhà cửa cho cô ấy đảm bảo anh sẽ hài lòng”.

Quay đầu lại, chị Đào nói với chị Hương: “Đây là một chỗ làm nhiều người mơ ước, gia đình ít người, công việc cũng ít, lương lại cao. Mà quan trọng là anh Hồng đây làm cán bộ nhưng đối đãi với người khác rất tốt, không giống kiểu hạch sách của những chủ nhà khác đâu”.

Chị Đào quả không nói quá, một tháng nhanh chóng trôi qua, ông Hồng thấy rất hài lòng về chị Hương mà chị Hương thì thấy ông chủ quả là tốt tính.

Vợ ông Hồng vẫn đang hôn mê, hàng ngày chị Hương vẫn đưa cơm vào viện cho ông. Là người miền bắc nên ông thích đổi món và trang trí đồ ăn đẹp mắt. Thế là chị Hương hôm thì nấu cơm hôm thì nấu mì. Chị rất khéo tay, bày biện đồ ăn quả khiến ông rất ưng ý, hơn nữa lại rất hợp khẩu vị. Chị không những lo lắng chu đáo mà còn nhỏ nhẹ dịu dàng khiến ông rất dễ chịu và biết ơn.

Vợ chồng ông Hồng đều có địa vị cao, kinh tế gia đình thì không cần phải nói. Cả con trai và con gái đều du học bên Mỹ và lập gia đình rồi định cư bên đó luôn. Bình thường các con ông hay gọi điện về, chị Hương cũng có gặp qua vài lần. Khi ông Hồng nghe điện đều rất bình tĩnh, ông nói mọi chuyện ở nhà vẫn ổn, mẹ các con vẫn thế, v.v.. 

(Ảnh minh họa)

Đặt điện thoại xuống, mặt ông buồn bã suy tư, ông nhìn vợ rồi thì thầm cái gì đó vào tai bà.

Ông Hồng năm nay 64 tuổi, thì ra vì vợ bị bệnh nên ông xin nghỉ hưu sớm. Một người đàn ông có tuổi lại tự mình chăm sóc vợ ốm như vậy, chị Hương thấy vậy nên rất cảm động, bội phục, và có chút thương ông.

Lúc ông Hồng ăn cơm, chị Hương thường hay bóp chân tay hay lau người cho vợ ông, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh nhìn bà ấy. Chị hy vọng bà sẽ mau chóng phục hồi lại, vì cứ tiếp tục thế này thì quá tội nghiệp cho ông. Chưa đầy một tháng mà mái tóc của ông đã rụng nhiều và bạc đi trông thấy.

Tuy nhiên, vợ ông vẫn ngủ thiếp đi say sưa như thế, có đôi khi chị nghĩ nếu bà ấy chết đi có khi lại hay, thà đau một lần còn hơn là để ông ấy đau đớn, mệt mỏi dai dẳng như thế này.

Suy nghĩ này của chị cứ lặp đi lặp lại, và kéo dài mãi không thôi.

Vài ngày sau vợ ông thực sự ngừng thở, chị Hương lúc này cảm thấy rất sợ. Cứ như cái chết của bà có liên quan gì đến chị vậy, chị lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi đầy mình.

Con trai và con gái ông đưa cả nhà về chịu tang mẹ, trong đám tang còn rất nhiều anh em họ hàng và bạn bè ông bà cũng có mặt đầy đủ. Nhưng vì bà đã hôn mê hơn 3 tháng nên mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần và không có gì là quá buồn.

Chỉ có ông Hồng là vừa gầy vừa già đi, thậm chí đến cả lông mày cũng bạc trắng vì thức đêm.

Chị coi ông như cha chú trong nhà, nên thật lòng rất thương xót lo lắng cho ông. Ngoài những món ăn thông thường chị còn nấu thêm súp để bồi bổ giúp ông nhanh lại sức. Trong lòng chị nghĩ bà ấy đã mất cuối cùng rồi chị cũng phải ra đi, vậy thì tranh thủ lúc còn ở đây hãy cố gắng chăm sóc ông ấy chu đáo một chút.

 

(Ảnh minh họa)

Sau tang lễ một tuần, con gái và con trai ông Hồng đều chuẩn bị dẫn gia đình về lại bên Mỹ. Trước khi đi cả gia đình ngồi lại với nhau cùng bàn bạc, hơn nữa còn mời chị Hồng vào ngồi cùng.

Nội dung chính trong buổi gặp mặt chủ yếu là bàn về những ngày tháng tiếp theo của ông. Các con ông đều muốn đón ông qua Mỹ sống cùng, ông Hồng bình thường điềm đạm là thế, nhưng nghe các con đề nghị vậy thì đột nhiên phát cáu, ông nhất định khăng khăng không chịu đi.

Ba một mình ở lại, chúng con làm sao yên tâm cho được? Chuyện ăn uống thì không bàn làm gì rồi, còn nếu lỡ có chuyện gì thì sao? Chúng con có về gấp thì cũng phải một ngày rưỡi mới về đến nhà”. Con gái ông vừa thút thít khóc vừa nói.

Các con cứ lo cho cuộc sống của các con, ba nuôi con không phải vì bản thân mình, không phải vì để tuổi già có người chăm sóc. Hơn nữa ‘lá rụng về cội’, ba tuổi đã cao còn đi đâu nữa. Bên đó một người thân thích không có, một câu ngoại ngữ cũng không biết, các con xem như thế có ngột ngạt không, không đi là không đi…” Ông nghiêm nghị nói rõ từng câu, những gì ông nói chị Hương nghe cũng có lý.

Vậy một mình ba làm sao mà sống? Ăn, ở, nhà cửa, mọi chuyện phải làm sao?” Con trai ông lo lắng.

“Ba có lương hưu mà, lại có chị Hương bên cạnh chăm sóc, mà nếu không thế thì ba vào viện dưỡng lão là xong, tóm lại là các con không phải lo lắng gì cho ba cả”. Lời nói của ông mạnh mẽ như sấm.  

Con gái ông bình tĩnh trở lại và ngập ngừng hỏi: “Ba!… Ý ba là… hai người? Không, chị Hương… vẫn ở lại, vẫn tiếp tục làm việc?

Lúc này ai cũng chú ý cách con gái ông xưng hô, đặc biệt là từ “chị”, mấy ngày nay cô gọi chị Hương là cô, đột nhiên lại đổi cách xưng hô như vậy.  

Lúc này chị Hương cũng nghe rõ, trong lòng thật không thoải mái.

Con sao vậy? Chị ấy muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, đây là công việc của chị ấy, để chị ấy chọn. Chị Hương có muốn nói gì không?”, ông đột nhiên quay sang phía chị và hỏi.

Trong tâm rối bời, chị Hương như bị mọi người bủa vây. Chị ngập ngừng rất lâu mà không nói được lời nào, mặt chị nóng bừng đỏ au.

Được rồi, chị ấy đi hay ở thì tùy, không đến lượt các con phải nói. Thôi thế này đi, các con cứ yên tâm về đi. Ba sẽ không đi đâu cả, nếu có chết cũng muốn được chết trong cái nhà này”. Nói rồi ông đứng dậy đi thẳng đến phòng đọc sách.

Lúc này bao nhiêu ánh mắt dồn hết về phía chị Hương, con gái ông căng thẳng nói: “Cô Hương, dù thế nào cũng phải nhờ cô chăm sóc ba cháu, mong cô đặt tâm hơn vào công việc, làm tốt thân phận của mình”. 

Con gái ông lại một lần nữa thay đổi cách xưng hô, còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai từ “thân phận”, vì thế chị hiểu tâm tình của cô ấy lúc này.

(Ảnh minh họa)

Đời người ta như một cuốn sách, cứ lật trang rồi lại tiếp tục lật. Hàng ngày buổi sáng chị dậy sớm nấu ăn sáng, ông Hồng vệ sinh cá nhân xong thì vận động một lát rồi ngồi ăn cùng chị. Sau đó ông đi chợ mua thức ăn, chị ở nhà dọn dẹp vệ sinh và giặt giũ quần áo.

Buổi chiều, ông Hồng dành hầu hết thời gian để đọc sách, khi mệt thì ra xem ti vi và trò chuyện cùng chị.

Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua như nước chảy, trong cảnh bình yên đó phảng phất một khoảng cách lẳng lặng vô hình, nhiều khi chị nghĩ chị và ông Hồng vừa thân thiết nhưng lại cũng rất xa lạ.

Một buổi chiều nọ, chị pha một ấm trà bưng vào phòng cho ông, chị đứng bên cạnh nhìn vào cuốn sách ông đang đọc. Chị không được đi học nên không biết chữ, ngoài tên của chị thì chị không biết chữ nào cả. Đột nhiên chị chỉ vào chữ “Hương” và nói: “Đây là tên của tôi!

(Ảnh minh họa)

Ông Hồng bật cười hiền hòa, ông rút một tờ giấy a4 và viết: “Lê Mai Hương”, rồi nói: “Ừ! Đây là tên cô”.

Lần đầu tiên chị nhìn thấy tên mình viết vừa tròn trịa vừa đẹp mắt như thế, nên chị hạnh phúc như một đứa trẻ: “Ông viết tên của ông cho tôi xem đi”.

Ông tiện bút viết tên ông Hồ Quốc Hồng ngay bên cạnh tên chị. “Đây là là tên của tôi”, rồi ông đưa tờ giấy đó cho chị.

Chị cầm lên, xem đi xem lại. Chị thấy trong lòng có gì đó rất xúc động, không nghĩ rằng bản thân là một người mù chữ, một người giúp việc mà tên của chị lại có thể được viết bên cạnh tên một cán bộ cấp cao như ông, hơn nữa lại được viết rất đẹp như thế.

Lê Mai Hương

Hồ Quốc Hồng

Chị vui quá chẳng buồn đặt xuống, rồi cứ thế cầm luôn về phòng, vuốt thẳng thắn đặt ngay ngắn dưới gối. Thời gian rảnh chị còn tập viết đi viết lại 6 chữ đó, không đến một tuần chị đã thuộc luôn cách viết họ tên của cả hai người.

Kể từ đó, chị và ông trở nên thân thiết hơn. Khi ông viết chữ, chị đều đưa trà và chút điểm tâm đến, rồi sau đó đứng cạnh lặng lẽ nhìn.

(Ảnh minh họa)

Ông Hồng vừa viết vừa hỏi về hoàn cảnh của chị, rồi rất vô tình chị dần dần kể về cuộc đời mình cho ông nghe.

Chị là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, cha mẹ nuôi đối xử với chị cũng không tệ cũng không tốt. Cha mẹ nuôi hoàn cảnh khó khăn lại có thêm hai cậu em trai nên chị không có cơ hôi đi học. Năm 20 tuổi, qua giới thiệu chị được gả cho người ta, nhưng vì chị vô sinh, nên chưa đầy 2 năm sau hai người ly hôn.

Chia tay chưa lâu thì cha mẹ nuôi cũng qua đời, chị đi làm giúp việc từ ngày đó để kiếm tiền nuôi em. Rồi hai cậu em cũng đã có gia đình riêng, từ ngày chị đến nhà ông ở thì chưa về qua nhà bao giờ.

Chị nói với tâm thái rất bình tĩnh, không buồn mà cũng không vui. Thế mà ông Hồng ngồi nghe một cách say sưa, nhiều khi còn quên rằng trong tay đang cầm cây bút.  

Ông hỏi tại sao đến giờ chị vẫn chưa tái hôn, chị thật thà nói: “Không có người tốt, không ai thật lòng thương yêu tôi cả”. Một lát rồi lại nói: “Mà tôi cũng quen rồi, một mình đến thế gian, sống một mình qua ngày, rồi lúc rời đi cũng sẽ đi một mình”.

Trong lòng ông bỗng nhói đau: “Sau này nhà này sẽ là nhà của cô, tôi… sẽ thật lòng đối tốt với cô…” nói xong ông lại cầm bút viết viết, nhưng tay ông thì thật sự đang run.

Mắt chị bỗng đỏ hoe, chị biết chắc chắn ông không có ý gì, ông nói vậy chỉ là thương hại chị mà thôi.

Mỗi khi đổi mùa chị lại thêm bận rộn, chị mang chăm màn quần áo của ông giặt giũ, phơi phóng kỹ lưỡng rồi gập cất gọn gàng. Ông Hồng lần nào cũng nói chị không cần cẩn thận như vậy, nhưng chị đều không nghe. Việc nhà chị đã làm lâu rồi nên việc gì cũng biết, việc gì cũng chu đáo, quần áo của ông bộ nào cũng được là lượt phẳng phiu, kể cả những bộ mặc nhiều đến cũ rồi.

Nhờ có sự chăm sóc ân cần của chị mà sắc mặt, bộ dạng ông cũng đã tốt hơn rất nhiều, nỗi buồn trong tâm ông cũng dần nguôi ngoai. Kể cả khi không ra ngoài, ông cũng ăn mặc rất chỉn chu dễ nhìn.  

Ông thường kể với chị về những chuyện ông đã trải qua, khi đó sắc mặt ông tươi cười hạnh phúc, nhìn rất trẻ trung. Chị lặng lẽ quan sát, đôi khi còn tự giật mình kinh ngạc về sự thay đổi không nhỏ này.

Khi ngồi cạnh chị nặn sủi cảo, ông lại lần nữa kể, rằng hồi ông vẫn còn là thanh niên, một bữa nọ ông ăn hết 40 cái bánh sủi cảo, rồi uống thêm cốc nước lã nên đêm đó bụng ông trương phình lên, đau quằn quại, buồn nôn hai ngày sau không đỡ.

Chị nghe chuyện này đến thuộc lòng rồi, lúc ông ngừng nói chị bắt đầu kể lại. Khi hai người nói xong, cả hai nhìn nhau, rồi lại ha ha cười sảng khoái.

Ông Hồng và chị đều thích những khoảnh khắc như vậy, hai con người cô đơn đang bù đắp những khoảng trống tinh thần cho nhau.

(Ảnh minh họa)

Hai năm sau, chị tròn 50 tuổi.

Trước năm mới hai ngày em trai chị đột nhiên gọi điện đến nói, năm nay về nhà ăn tết. Qua tết cậu ấy lên thành phố làm nên nhờ chị ở nhà đưa đón và phụ vợ cậu ấy chăm sóc các con.

Chị đứng trước phòng đọc sách, báo tin cho ông Hồng. Ông Hồng đang viết chữ tay ông bỗng nhiên ngưng lại, sống mũi ông cay cay, ông hít một hơi dài rồi nhè nhẹ nói: “Cô đi rồi, tôi sẽ như thế nào?”  

Chị Hương đột nhiên muốn khụy xuống, tim chị đập thình thịch. Trong đầu cứ vọng đi vọng lại câu nói của ông: “Cô đi rồi, tôi sẽ như thế nào?”… “Cô đi rồi, tôi sẽ như thế nào?”…

Cuối cùng chị cũng hiểu rằng ông ấy thực sự cần chị.

Trong tâm tôi lúc nào cũng muốn rời đi, vì đây không phải nhà của tôi”, chị buồn rầu nói.

Em định đi đâu? Sao em nói đây không phải nhà em? Hãy ở lại với tôi. Hương à, chúng ta cưới nhau nhé!” Ông đứng dậy ra khỏi ghế, hai hàng nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt, ông đứng đó nhìn chị với ánh mắt cầu xin xen lẫn trìu mến.

Chị thực sự bị mủi lòng bởi tấm chân tình của ông, bao cảm xúc lâu nay bị kìm nén nay bỗng nhiễn vỡ òa, chị khóc lên thật to rồi gật gật đồng ý.

Chị gọi điện về nhà, em dâu chị bắt máy. Chị nói không về được, công việc rất bận. Em dâu chị đột nhiên đổi giọng, nói lời khó nghe rằng chị vô tâm, quên mất nơi mình lớn lên, quên mất công lao dưỡng dục của nhà họ Lê này rồi.

Chị Hương buồn bã gác máy, rồi xuống bếp dọn cơm cho ông Hồng.

Đêm tất niên, hai người vừa xem chương trình dạ tiệc vừa ăn uống vui vẻ. Đúng lúc đó, con gái ông gọi điện về, chị định đưa điện thoại cho ông thì con gái ông nói: “Cô Hương, cháu gọi điện là muốn nói chuyện với cô”.

Chị nhanh chóng đặt đũa xuống rồi nắm chặt điện thoại, nói: “Cháu nói đi, cô đang nghe đây”. Ông Hồng không biết đã ra ngoài từ lúc nào.

Cô Hương, cô có thật lòng với ba cháu không?”, con gái ông hỏi.

Gì cơ? Cháu nói cái gì cơ?”, chị Hương đang không hiểu.

Cô đừng giấu cháu nữa, ba cháu nói muốn kết hôn với cô. Ông ấy cũng đã kể hết gia cảnh của cô với cháu, cháu biết cô đến với ông ấy không phải vì tiền. Cháu chỉ là muốn hỏi cô, cô có thật lòng yêu ba cháu không?” Con gái ông luyến thắng ở đầu bên kia. Chị vừa nghe, vừa nghĩ rất lâu mới hiểu cô ấy nói cái gì, lúc này nước mắt chị không ngừng chảy xuống, nức nở không biết phải nói gì.

Cô Hương cháu đang chờ cô trả lời ạ”.

Cháu à, cô sẽ trả lời cháu ngay bây giờ đây. Cả đời cô không biết yêu là gì, cô không có ba mẹ, không có con cái. Một mình sống đến hôm nay đã 50 tuổi, không có gì vướng bận hay ràng buộc”. Chị ngưng lại lau nước mắt đầm đìa trên má: “Cô không được đi học, nên chỉ biết 6 chữ ‘Lê Mai Hương, Hồ Quốc Hồng’. Cô cũng không biết bản thân có yêu ba cháu không, cô chỉ biết khi nhìn thấy và nghĩ đến ông ấy thui thủi một mình thì cô đau lòng. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với ông ấy. Ông ấy là cán bộ, bản thân cô thật sự không xứng với ông ấy. Cô chỉ xin các cháu cho cô được ở bên ông ấy, chăm sóc cho ông ấy quãng đời còn lại, như vậy cô chết cũng cam lòng…

“Con xin lỗi, con xin lỗi cô, con…” Con gái ông bật khóc thút thít vì hối hận xen lẫn cảm động: “Đó chính là yêu ạ, tốt quá rồi, ba con cũng rất yêu cô”.

Đúng thế, cô rất yêu ông ấy, nửa đời vừa qua cô không biết yêu. Nửa đời còn lại cô chỉ yêu mình Hồ Quốc Hồng ba con…”, chị bỗng nhiên lấy hết can đảm nói ra nỗi lòng của mình.

(Ảnh minh họa)

Ông Hồng từ phía sau đi lại, ông choàng lên vai chị chiếc áo mới mua…

Video hay: Vợ chồng chỉ mong tương lai được như vậy là mãn nguyện lắm rồi…

Thiếu Kỳ

Nguồn: ĐKN

adminyhoc

Recent Posts

Cảnh báo những nguy cơ lây nhiễm viêm gan B

Viêm gan B là một bệnh lý truyền nhiễm do các virus chủng HBV gây…

2 hours ago

Những nguyên tắc bảo vệ gan khi thời tiết giao mùa

Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…

3 days ago

Bệnh viêm gan B và những dấu hiệu nhận biết

Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…

3 days ago

Những điều cần lưu ý khi dùng cây hoa nhài trị bệnh

Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…

5 days ago

Bóng chuyền môn thể thao giảm gan nhiễm mỡ hiệu quả

Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…

6 days ago

Bơi giải pháp điều trị gan nhiễm mỡ an toàn và hiệu quả

Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…

1 week ago