Tôi năm nay 20 tuổi, đang học đại học, điều kiện gia đình bình thường nếu không nói là có khó khăn. 5 năm trước cha tôi qua đời, tất cả thu nhập của gia đình đều dựa vào mẹ.
Bà ngoại có 4 người con mẹ tôi là chị cả trong nhà, dưới mẹ còn hai cậu và 1 dì nữa. Học đại học xa nhà nên tôi rất ít khi về quê, một hôm nhận được điện thoại của dì tôi, nói: “Mẹ cháu mắc bệnh nặng, đang nằm viện”, làm tôi vô cùng lo lắng.
Ngay lập tức trở về nhà, đến bệnh viện thì dì mới nói cho tôi biết mẹ bị ung thư, mà còn là giai đoạn cuối nữa. Lòng tôi chứa đầy những nỗi ngổn ngang, đây là căn bệnh có thể cướp đi mạng sống của bất cứ ai, sao mẹ tôi lại mắc phải bệnh này… Nước mắt tôi trào ra, cảm thấy như trời đất quay cuồng, trước mắt tôi tối 1 mảng, tôi sụp xuống rồi không biết gì nữa.
Dì động viên tôi đừng quá đau buồn, vận mệnh của mẹ đã như thế, thì phải mạnh mẽ để mẹ tôi kiên cường chống chọi với bệnh tật, còn nhắc nhở tôi trước mặt mẹ hãy vẫn tươi cười như bình thường, đừng để mẹ đau lòng. Lúc tôi gặp mẹ, bà vẫn rất bình tĩnh nhìn thấy tôi liền cười rất tươi hỏi chuyện ở trường học. Tôi nhịn không được mà vùi đầu vào lòng mẹ, ôm chặt bà, người phụ nữ đã vất vả sinh dưỡng tôi suốt hơn 20 năm quá. Tôi không muốn mất đi mẹ, mẹ mới 40 tuổi, mẹ còn rất trẻ…
Nhưng tôi thì có thể làm được gì? Tôi chỉ là một con bé trói gà không chặt, tiền không có sức không có, cả đêm tôi mất ngủ lo lắng rất nhiều điều. Nhìn mẹ, người phụ nữ ấy đã mất đi cả thanh xuân để lo cho chúng tôi. Cha qua đời, gánh nặng cuộc sống gia đình đè nặng lên đôi vai mẹ… Rốt cuộc chuyện gì đang đến với gia đình tôi vậy.
Để trị bệnh cho mẹ, dì tôi nói tôi đi vay tiền các cậu, cậu cả ra ngoài làm ăn nên cũng có chút tiền, nên cũng giúp đỡ được gia đình tôi phần nào tiền chữa bệnh cho mẹ. Cậu hai thì dì để tôi đi vay nhưng vì 2 tháng trước cậu hai vừa trả tiền mua nhà, mợ lại mới sinh em nên cậu không thể cho chúng tôi vay dù chỉ là một đồng. Tôi và cậu cả không mấy thân thiết, nhưng việc liên quan đến mạng người nên tôi đành phải lấy hết can đảm gọi điện cho cậu.
Khi nghe điện thoại cậu tôi rất bình tĩnh nói là có thời gian sẽ chuyển khoản cho tôi. Tôi cảm giác khá ngạc nhiên, cuộc điện thoại diễn ra hơn 1 phút, nhưng cậu không hề hỏi tình trạng hiện nay của mẹ tôi, cậu có phải làm em ruột của mẹ không vậy? Ngày hôm sau tôi nhận được hơn 1 trăm triệu, nhìn tin nhắn điện thoại lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Thật là một con người lạnh lùng, đến chút tình cảm thậm chí cũng không có.
Cậu hai mặc dù không giúp được đồng nào nhưng mỗi ngày đều vào viện chăm mẹ, nói chuyện động viên mẹ. Những chuyện này tôi đều để trong tim, có lần tôi còn nhìn thấy cậu hai lén lau nước mắt. Dì tôi thường ngày tốt nhất với mẹ, dì cũng giúp gần 70 triệu để mẹ chữa bệnh, nói rằng dì chỉ có chút tiền như vậy thôi. Tôi biết lúc này chỉ có người thân mới có thể giúp được mẹ con tôi. Tôi rất cảm động trước tấm lòng của các dì các cậu, cảm ơn họ trong lúc khó khăn đã không từ bỏ người thân.
Tình trạng mẹ tôi vẫn chưa có chuyển biến tốt nhưng bà nhất định đòi ra viện, nói cứ ở viện lâu ngày như thế này không làm ra tiền mà còn tốn tiền viện phí. Mẹ tôi kiên quyết đòi ra viện và làm các thủ tục xuất viện. Lúc về đến nhà sợ lúc mẹ nhắm mắt xuôi tay, ra đi mà không có mặt, nên tôi xin nghỉ dài ở trường để về nhà chăm sóc mẹ.
Nhưng, một ngày, đúng lúc tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, khi trở về mẹ đã bỏ tôi mà đi… Nhìn mẹ tôi nằm trên giường, tôi không thể khống chế được bản thân mà gào khóc, gọi mẹ, mẹ ơi mẹ làm như thế này để giảm bớt gánh nặng và sự đau đớn của bản thân phải không? Tôi quỳ xuống bên giường mẹ, khóc đến lả đi.
Mẹ tôi ra đi, bà ngoại rất buồn, người đầu bạc tiễn người tóc xanh, nỗi đau đó làm sao có thể nguôi ngoai. Trong tang lễ của mẹ, cậu hai và dì tôi khóc hết nước mắt, họ dường như sụp đổ vì quá đau buồn, cả nhà từ già đến trẻ, nhuộm màu tang thương. Gia đình tôi không thể chấp nhận sự thật nghiệt ngã rằng mẹ tôi đã ra đi.
Cậu hai gọi điện cho cậu cả báo tin buồn, nói cậu về nhìn mặt chị cả lần cuối nhưng đến khi hạ táng mẹ được 2 giờ cậu cả mới vội vã về đến nhà. Cậu vừa bước vào nhà đã bị cậu hai mắng chửi, sau đó còn đánh cậu cả nữa. Tôi biết cậu hai ấm ức với cậu cả, mẹ tôi ốm nặng như vậy nhưng chưa từng thấy cậu hỏi han chứ đừng nói là về quê chăm sóc. Cho đến hôm nay mẹ tôi qua đời rồi cậu cũng không có biểu cảm đau thương, đến tận lúc hạ huyệt, an táng xong cậu mới về nhà với thái độ dửng dưng. Tôi thật sự hoài nghi không biết mẹ tôi có phải là chị ruột của cậu không nữa?
Cuối cùng bà ngoại tôi lau nước mắt rồi dùng nạng đánh mạnh vào chân cậu cả, nói: “Sao tôi lại sinh ra người có trái tim sắt đá như anh?”
Video hay: Ngày của cha, một câu chuyện cảm động về tình cha con! ??
*Mẩu truyện ngắn sáng tác nhằm đưa đến độc giả những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống, con người và cách đối nhân xử thế trong xã hội.*
Ngọc Mẫn
Nguồn: ĐKN
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…
Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…
Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…
Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…