Vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, trước cửa quán mỳ nọ xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cần mẫn dìu cha.
Cậu con trai trạc 18, 19 tuổi, quần áo đơn giản, bạc màu, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh.
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi nói to: “Cho hai bát mì bò!”. Tôi đang lúi húi định viết vào hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được.
Lúc đầu, tôi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu tỏ vẻ hiểu ý.
Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy. (Ảnh minh họa)
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần nói: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì hành về phía mình.
Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con.
– Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội.
Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt.”, ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp thịt không biết để vào đâu rồi đây này.” “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy.”
Trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. (Ảnh minh họa)
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi nhìn hai cha con họ. Rồi bà lặng lẽ đi về phía nhà bếp bê lên một đĩa thịt bò đặt vào bàn của hai cha con. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Bác để nhầm bàn rồi thì phải? Cháu không gọi thịt bò.”
Bà chủ mỉm cười: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng.”
Đôi mắt cậu con trai bỗng rơm rớm nước mắt, cậu nhẹ nhàng cúi khẽ đầu cảm ơn rồi gắp thêm vài miếng vào bát của người cha. Khi hai cha con chuẩn bị ra về, người con đứng sững lại nhìn bà chủ quán một hồi, ánh mắt đầy vẻ xúc động, đột nhiên cậu cúi rạp người xuống trước mặt bà chủ, sau đó quay sang phía người cha: “Cha chúng ta về thôi kẻo muộn.”
Cả mấy người chúng tôi ai nấy mắt đều dõi theo bóng hai cha con. Từ ngày đó, tôi thấy tính tình của bà chủ có vẻ thay đổi, niềm nở với khách hơn trước, cũng “thoáng” hơn với nhân viên. Tôi cũng phát hiện mỗi một bát mỳ giờ đây nhiều thịt bò hơn. Hàng tháng vào một ngày cố định, quán chúng tôi cũng bán hàng miễn phí cho những người khó khăn cơ nhỡ, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây ở bà chủ.
Từ ngày đó, tôi thấy tính tình của bà chủ có vẻ thay đổi niềm nở với khách hơn trước, cũng “thoáng” hơn với nhân viên. (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi thấm thoát cũng đã mười năm, tình hình làm ăn của quán chúng tôi ngày một đi xuống, nhìn cảnh hàng ngày chỉ có lác đác một vài vị khách vào quán, tất cả chúng tôi không khỏi nao lòng.
Một hôm bà chủ gọi mấy người làm tập trung lại, bà thở dài rồi nói: “Thật tôi cũng không muốn để mọi người ra đi. Nhưng tôi không muốn mọi người phải chết đói theo tôi. Mọi người cũng thấy cả rồi đó, mấy năm nay quanh đây các cửa hàng mọc lên như nấm, giá lại rẻ hơn quán chúng ta rất nhiều. Tôi cũng già rồi, hàng ngày lại phải lo thuốc thang cho con gái, nên cũng không có tiền để đầu tư sửa sang lại quán. Mọi người cầm lấy tiền lương tháng này, từ tuần sau quán chúng ta sẽ đóng cửa.”
Khi nghe bà chủ nói thế mấy người làm chúng tôi ai nấy cũng cúi gằm mặt xuống sụt sịt, vì dù sao chúng tôi cũng đã làm việc ở đây mười mấy năm rồi. Bà chủ nhìn thấy chúng tôi như vậy cũng rơi nước mắt…
Đúng lúc ấy, một chiếc ô tô sang trọng, đen bóng xuất hiện, một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống và đi vào quán chúng tôi cất tiếng nói: “Cho tôi hai bát mì bò, một bát có thịt, một bát không.” Bị bất ngờ, chúng tôi vội vàng lau nước nước mắt, khi vừa nhìn lên thì tất cả mọi người đều sững sờ, mắt tròn xoe nhận ra người đàn ông chính là… cậu học sinh dẫn cha vào quán năm nào.
Chúng tôi vội xuống nhà bếp làm việc của mình, nhưng ai nấy cũng hướng một tai về phía bà chủ và người đàn ông tò mò muốn biết cuộc sống bao năm qua của hai cha con cậu.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống và đi vào quán chúng tôi. (Ảnh minh họa)
“Gia đình cháu vốn thuộc vào hàng khá giả, cha mẹ cháu sở hữu một công ty uy tín. Nhưng rồi họ lại bị chính người bạn thân thiết lâu năm của mình lừa lấy hết tài sản. Cả gia đình cháu rơi vào khủng hoảng, mẹ cháu không lâu sau đó ôm hận sinh bệnh mà qua đời, từ khi mẹ cháu mất cha cháu đêm nào cũng khóc tự trách bản thân vì quá tin người, rồi cũng mờ dần đôi mắt. Chứng kiến gia đình như vậy, cháu sinh ra chán ghét cuộc đời, mất dần niềm tin vào cuộc sống, trong tâm cháu nghĩ người tốt bây giờ không tồn tại”
Cậu ngưng lại một lúc, gắng kìm chế cảm xúc: ”Hôm đó cháu dự định đưa cha đi ăn một lần cuối, sau đó sẽ đi sống chết với kẻ đã gây ra đau khổ cho gia đình cháu. Nhưng hôm đó chính cô đã cho cháu thấy vẫn còn nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống này. Suốt mười năm qua cháu đã không ngừng làm việc và đã gây dựng lại được cơ nghiệp của gia đình. Và hôm nay cháu đến đây muốn đầu tư vào cửa hàng này.”
Nói rồi cậu rút từ trong túi một tấm séc trị giá 500 triệu đưa cho bà chủ.
Quá bất ngờ, bà bối rối nói: ”Làm ăn thì phải có lãi, tôi làm cái quán con con này lấy đâu ra tiền trả lãi cho cậu. Cậu muốn tôi trả cậu như thế nào đây?”
Đúng lúc đó tôi bưng bát mì tới, cậu chỉ vào bát mì nói: ‘‘Lãi suất tính bằng bát mì này là được rồi”
Nghe đến đây mấy người chúng tôi và bà chủ ai nấy cũng cảm thấy cay cay khóe mắt.
Video Dù chỉ còn 1 chân, cô gái này đã không đầu hàng số phận và trở thành một nghệ sĩ múa
Ảnh: Internet
Vũ Thành sưu tầm & biên tập
Nguồn: ĐKN
Viêm gan B là một bệnh lý truyền nhiễm do các virus chủng HBV gây…
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…
Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…
Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…