Anh là giám đốc của một công ty xuất nhập khẩu, anh thành lập nó cách đây 7 năm và làm ăn vô cùng phát đạt. Anh kết hôn với một cô gái cùng quê bình thường, không có nghề nghiệp ổn định, chỉ ở nhà lo nội trợ, chăm con.
Anh từng chọn chị làm vợ vì tính chịu thương chịu khó, hiền dịu, chị chấp nhận đứng sau anh, không đi làm, ở nhà chăm mẹ chồng đau ốm mấy năm trời. Những ngày đầu anh khởi nghiệp, cả tháng gia đình chỉ có vỏn vẹn 3 triệu tiền tiêu, nhưng chị không bao giờ cằn nhằn hay trách cứ mà vẫn luôn động viên hỗ trợ chồng về tinh thần. Những ngày tháng ấy, tuy nghèo khó nhưng anh chị luôn rất vui vẻ, chăm sóc yêu thương lẫn nhau.
Những ngày tháng ấy, tuy nghèo khó nhưng anh chị luôn rất vui vẻ, chăm sóc yêu thương lẫn nhau.
Nhưng mọi chuyện thay đổi kể từ khi công ty anh bắt đầu làm ăn khá hơn. Anh bận rộn ngày đêm với các đối tác, có những đêm về muộn người nồng nặc mùi rượu bia, rồi có khi đi công tác biền biệt tới cả tháng. Về đến nhà thì chỉ nói chuyện với chị hai ba câu rồi… lăn ra ngủ. Việc trong nhà đều một tay chị quán xuyến. Có lần chị muộn phiền, than chồng về muộn thì anh nói: “Tiền của nhà này không phải tôi làm ra sao? Tôi bận rộn thế này là vì ai, cô phải biết nghĩ cho tôi chứ!” Chị lại lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong.
Có đứa con trai, dĩ nhiên anh cũng mừng nhưng thời gian anh chơi với con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng thằng bé lại quý bố lắm, có những hôm nó đang khóc ngằn ngặt, được anh bế lại cười tươi ngay. Nhìn thấy những giây phút hạnh phúc của hai bố con thì chị lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, chị cũng đã nghĩ dường như mình có một gia đình hạnh phúc.
Chị cũng đã nghĩ dường như mình có một gia đình hạnh phúc.
Nhưng mọi việc đã hoàn toàn khác khi anh gặp Quỳnh, một đối tác trẻ, xinh đẹp, khéo léo anh quen khi tham dự tiệc khách hàng. Anh đã ngay lập tức bị ấn tượng bởi tài ăn nói và kiến thức của cô. Sau buổi tiệc, anh xin số và thường xuyên liên lạc với Quỳnh. Một thời gian sau, Quỳnh phải lòng anh vì sự giàu có và trưởng thành của một doanh nhân. Anh rất chiều tình nhân, thường đưa cô đi mua sắm những món quà đắt tiền, đưa cô đến những quán ăn sang trọng. Có lúc anh dành cả cuối tuần đưa Quỳnh đi ngoại ô chơi. Lúc vợ hỏi thì anh bảo, có việc gặp đối tác…
Anh càng ngày càng sao nhãng gia đình, về muộn hơn. Đụng đến việc gì không ưng ý là anh cáu gắt với vợ con. Vợ anh cho rằng anh làm công việc giám đốc, không tránh khỏi căng thẳng, nên vẫn nhẫn nhịn, cố gắng giữ hòa khí trong gia đình.
Mọi việc đã hoàn toàn khác khi anh gặp Quỳnh
Yêu Quỳnh được 6 tháng thì anh quyết định ly hôn để đến với người tình. Anh thấy chán vợ, thấy chán vẻ ngoài bình dị, tính cách “nhạt nhẽo” của chị, suốt ngày chỉ “quanh quẩn xó bếp” chẳng vui tươi và sôi nổi như Quỳnh; anh còn cho rằng chị “không xứng” với anh… Lúc đó, con trai anh đã 5 tuổi, còn anh đã là giám đốc, có nhà lầu, xe hơi, tiền cất trong ngân hàng đủ để mua mấy cái nhà mặt phố.
Hôm đó, anh về sớm. Thấy anh về, chị mừng quá, lâu lắm cả nhà mới có bữa cơm đoàn tụ. Anh vừa ăn vừa nghĩ miên man trong đầu sẽ bắt đầu câu chuyện thế nào.
Lúc ăn xong, chẳng biết làm thế nào cho khéo, anh nghĩ nói một lần cho xong, chia tay một lần, cả hai đỡ khổ. Khi ấy, hai mẹ con đang ngồi xem TV, anh rụt rè nói:
– Anh giờ không còn tình cảm gì với em nữa, chúng ta hãy ly hôn, anh đã có người khác và chẳng muốn giấu diếm em chuyện này.
Chị chỉ lặng thing, không nói câu nào. Anh lại nói tiếp:
– Con thì cứ để cho nó chọn lựa xem nó muốn sống với ai, anh sẽ không ép nó.
Chị vẫn chưa “hoàn hồn”, anh đã quay sang bảo con:
– Bố có nhà cao cửa rộng, mẹ nghèo không xu dính túi, giờ con muốn ở với ai?
– Sao phải chia ra hả bố? Ở 3 người như thế này vui mà. Bạn con ai cũng sống với bố mẹ, sao nhà mình lại chia ra?
– Bố mẹ có lý do, không thể sống chung được nữa.
– Mẹ tội nghiệp thế mà bố, mẹ chẳng có gì cả, mẹ chẳng có tiền, bố cho mẹ tiền đi.
– Con hư nào. Con ở với ai nói nhanh?
– Mẹ nghèo, mẹ không có tiền, bố phải ở với mẹ để cho mẹ tiền bố ạ.
Đứa con 5 tuổi cứ cười rồi nói ngu ngơ, anh nhìn lại vợ mình, thấy hơn 10 năm qua, chị chỉ có độc nhất mấy bộ quần áo cũ, chồng giàu nhưng chẳng bao giờ đòi hỏi gì, chị nghe con nói xong thì bảo:
– Con ở với bố nhé, mẹ không có tiền cho con đi học, ở với bố tốt hơn.
– Ứ, ở với cả bố lẫn mẹ cơ, nói rồi đứa trẻ òa lên khóc.
Thấy con khóc, chị vợ cũng không kiềm nổi nước mắt, òa khóc theo. Anh sững người nhìn lại vợ con mình đang ôm nhau khóc, nước mắt anh bất giác cũng ứa ra.
Anh sững người nhìn lại vợ con mình đang ôm nhau khóc, nước mắt anh bất giác cũng ứa ra.
Đêm ấy anh ngủ ngoài đi-văng, trằn trọc không ngủ được. Nghĩ về quãng thời gian hai vợ chồng mới cưới, lúc ấy hạnh phúc biết bao, niềm vui nhỏ bé đơn thuần biết bao. Rồi thằng nhóc ra đời, anh nhớ lại lúc con mới biết lẫy, mới chập chững biết đi. Khoảng ký ức tiếp theo thì chỉ có bận rộn liên miên, những ánh mắt muộn phiền của vợ, những đêm say xỉn… Nghĩ đến đây mà anh bật khóc, anh thấy mình chẳng làm tròn trách nhiệm một người chồng, một người cha, chẳng mang lại hạnh phúc cho vợ con. Những thứ anh có là danh – tiền, là ánh mắt ngưỡng mộ của người đời, nhưng thật ra tâm hồn anh trống rỗng, anh không có được bình an thực sự. Cô gái kia có lẽ cũng vì những điều phù phiếm ấy mà đến với anh. Lúc này anh mới hiểu rằng người phụ nữ ấy đã hy sinh cho anh biết bao nhiêu, hy sinh tuổi thanh xuân và cả sự nghiệp chỉ để vun đắp cho gia đình này…
Sáng hôm sau, anh vào phòng thấy vợ đang ngồi lặng lẽ bên giường. Anh nói
– Anh xin lỗi, tại anh nông nổi nên đã để em khổ trong thời gian qua. Em cho anh rút lại lời nói xin ly hôn để cho con chúng mình có đủ cả bố lẫn mẹ.
– Trong mắt anh em chỉ là người phụ nữ bình thường, chả có tiền, cũng chẳng có sắc đẹp, anh muốn vứt thì vứt, muốn lấy thì lấy ư?
– Không… không phải như thế đâu. Tại…
Anh không nói thêm được câu gì nữa, chị bảo rằng hai vợ chồng sẽ thử thách nhau một thời gian xem cả hai còn tình cảm với nhau không, nếu tình cảm còn đủ thì chị sẽ quay lại với anh, còn không thì phải chấp nhận ly hôn vì chị không muốn con chị phải sống trong một gia đình giả dối.
Chị bảo rằng hai vợ chồng sẽ thử thách nhau một thời gian xem cả hai còn tình cảm với nhau không
3 tháng sau, người ta thấy anh chị tay trong tay đi siêu thị. Vẻ mặt chị rạng ngời hạnh phúc, còn anh dắt tay đứa nhỏ và giúp chị xách đồ. Anh đã biết sắp xếp công việc, dành thời gian cho gia đình và quan tâm đến vợ con nhiều hơn. Lúc này anh mới hiểu ra biết trân trọng những giây phút ở bên gia đình mới là hạnh phúc đích thực chứ không phải đánh đổi cuộc sống để đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp để rồi cảm thấy vô vị, trống trải.
Nguồn: Sưu tầm
Mai Hạ biên tập
Nguồn: ĐKN
Theo thống kê của WHO đến thời điểm hiện tại toàn cầu có hơn 300…
Gan đảm nhiệm vai trò thanh lọc và đào thải độc tố trong cơ thể…
Sắc mặt và âm lượng giọng nói phản ánh sức khoẻ của mỗi người. Người…
Ngứa là hiện tượng tự nhiên khi da bị kích ứng gây ảnh hưởng đến…
Cây hoa quỳnh được sử dụng như một bài thuốc trong đông y có tác…
Cây hoa quỳnh không chỉ là loại hoa quý mà còn được dùng làm vị…