Categories: Tin tức

Từ chối chàng sinh viên nghèo, 10 năm sau nói chuyện với anh, tôi toát hết cả mồ hôi…

Tôi thật không ngờ người đứng trước mặt tôi lại là chàng người yêu cũ tôi chọn rời xa ngày nào. Mới vài năm mà mọi thứ cứ như đảo ngược hoàn toàn.

Nhà tôi nghèo lắm, nghèo nhất xã. Bố tôi làm nông, mẹ thì hàng ngày bán rau ngoài chợ. Cuộc sống khó khăn khiến tôi phải tự làm đủ mọi chuyện từ nhỏ, từ trông em, nấu cơm, và thậm chí dạy em học. Tôi luôn thấy ghen tỵ với bạn bè cùng lớp, nhìn chúng nó có những bộ quần áo mới, có nhiều đồ chơi, tôi lại tự hỏi “Sao mình lại không được may mắn như vậy?“. Những suy nghĩ này ám ảnh tôi đến tận khi tôi lớn lên và đi học Đại Học trên Hà Nội. Tôi sợ cuộc sống thiếu thốn về vật chất. Sau này, tôi không muốn con cái mình phải chịu cảnh sống cơ cực.

Năm thứ ba, tôi bắt đầu quen Nam. Nam học IT nhưng anh nói anh rất thích kinh doanh. Anh là một chàng trai cao ráo, thư sinh có cách nói chuyện hài hước. Anh ấy rất quan tâm đến tôi, thường xuyên nhắn tin và tặng quà cho tôi. Món quà rất giản dị có khi là một chiếc khăn ấm, có khi là một cành hoa hồng tươi. Có lần tôi ốm, anh ấy mang tận cháo đến nhà, trước khi về còn dặn dò cẩn thận uống thuốc thế nào, uống vào thời gian nào. Tôi thấy mến anh, nhưng tôi không biết gia cảnh anh thế nào.

Sau một thời gian hẹn hò, tôi đồng ý làm bạn gái của anh. Nam rất năng động, thường đi làm thêm sau giờ học. Anh làm rất nhiều công việc từ bồi bàn, sửa máy tính cho đến buôn bán linh kiện lặt vặt. Nam cũng ít khi chia sẻ về gia đình mình, chỉ nói bố mẹ anh rất quan tâm đến con trai, họ rất tốt. Khi tôi hỏi sao anh phải làm thêm nhiều thế, anh trả lời “Dù sao anh cũng học Đại Học rồi, nên biết tự lập để giúp đỡ bố mẹ.

Tôi thấy mến anh, nhưng tôi không biết gia cảnh anh thế nào (Ảnh minh họa)

Rồi một hôm, tôi và lũ bạn cùng tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng kỳ thi cuối kỳ kết thúc. Lúc ấy tôi được giao nhiệm vụ đi chợ mua đồ ăn. Tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy Nam ở chợ. Anh đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ, cẩn thận chia từng mớ rau muống, bó gọn lại. Tôi nghe thấy anh gọi bà là “mẹ”. Lúc ấy tôi sững người, có lẽ gia đình khó khăn, nên anh luôn cố gắng tranh thủ làm thêm để đỡ đần cha mẹ. Khi nhìn thấy hình ảnh này, tôi đã ngay lập tức liên tưởng đến nhà tôi. Tôi nghĩ ngay về những ngày tháng tuổi thơ cơ cực của mình. Trong lòng tôi lúc đó có chút dao động.

Về đến nhà, nằm vắt tay suy nghĩ. Tôi càng tưởng tượng ra những khung cảnh “đáng sợ” nếu như tôi lại phải quay lại những ngày tháng khó khăn. Người ta chẳng nói rằng cuộc sống của người phụ nữ phụ thuộc nhiều vào người cô ấy lấy làm chồng sao? Tôi còn trẻ lắm, tôi còn có nhiều lựa chọn. Nam tuy tốt nhưng nếu sau này lấy Nam liệu tôi có đảm bảo mình sẽ có cuộc sống đầy đủ không? Những suy nghĩ miên man cứ tràn vào tâm trí tôi khiến tôi mất ngủ cả đêm.

Đương nhiên tôi cũng yêu Nam, nhưng tôi phải nghĩ cho tương lai tôi nữa. Tôi cứ băn khoăn mãi như vậy và không biết từ bao giờ tình cảm của tôi với anh cũng dần nhạt đi. Tôi lười chẳng buồn trả lời tin nhắn của Nam, thích đi chơi với bạn bè hơn là gặp anh, có khi anh ốm tôi cũng chỉ nhắn tin ba câu cộc lốc rồi thôi. Dần dần, Nam cũng nhận ra sự thay đổi của tôi, nên anh cũng chẳng níu giữ tôi khi tôi nói không còn tình cảm với anh.

Có khi anh ốm tôi cũng chỉ nhắn tin ba câu cộc lốc rồi thôi (Ảnh minh họa)

Sau đó tôi đi làm và 2 năm sau kết hôn với chàng phó giám đốc nhân sự một công ty may mặc xuất khẩu. Chồng tôi hơn tôi 15 tuổi, nhà ở trung tâm thành phố. Anh ấy đương nhiên “hơn đứt” Nam về điều kiện nhưng chỉ có một điểm: anh ta từng có một đời vợ. Thế nhưng trong mắt tôi, anh ta vẫn là một người đàn ông rất tuyệt vời, có công danh, sự nghiệp còn rất ngọt ngào và biết chiều phụ nữ. Tôi nghĩ rằng mình đã tìm được một người đàn ông để nương tựa

Lấy chồng được một thời gian thì tôi có bầu. Sinh con xong, tôi nghỉ hẳn ở nhà để chăm con, hàng ngày giặt giũ, chợ búa, lo việc nhà để chồng an tâm công tác.

Thế nhưng người chồng của tôi lại quá mải mê sự nghiệp, anh ấy thường xuyên đi công tác biền biệt, chưa kể có những đêm về nhà người nồng nặc mùi rượu bia. Rồi anh cũng thích tụ tập với bạn bè, bạn bè hễ “ới” một câu anh liền đi ngay, chẳng cần biết vợ con thế nào. Tôi thường phải ăn cơm một mình. Đêm đến khi nghe thấy tiếng cửa mở lách cách thì tôi biết anh về. Tôi thấy rất thất vọng, tuy lấy được chồng giàu có nhưng cuộc sống chẳng hạnh phúc. Dường như chúng tôi chỉ như hai con người sống dưới một mái nhà chứ không đúng là một gia đình. Chúng tôi sống với nhau nhưng không có tình yêu, cãi nhau, gây gổ triền miên. Nhưng vì con trai, và cũng vì tính cách truyền thống, tôi không muốn ly dị.

Chúng tôi sống với nhau nhưng không có tình yêu, cãi nhau, gây gổ triền miên (Ảnh minh họa)

Khi con được hơn 5 tuổi, tôi gửi bé đi làm lại. Tôi xin vào công ty xây dựng làm thư kí. Làm được mấy tháng thì sếp gọi tôi cùng đi kí kết hợp đồng với một đối tác tiềm năng. Và mọi người có biết tôi đã gặp ai không? Chính là chàng người yêu “nghèo rớt mồng tơi” ngày nào!

Khi thấy anh ấy đi cùng hai người nữa vào nhà hàng, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi còn tự hỏi anh ấy vào nơi sang trọng như vậy để làm gì? Cho đến khi anh ấy mỉm cười chìa tay bắt tay tôi, tôi vẫn không thể tin được sự thật. Thấy tôi thất thần, sếp hỏi tôi sao vậy. Lúc này tôi mới hoàn hồn lại.

Nói chuyện với người yêu cũ mà người tôi toát hết mồ hôi (Ảnh minh họa) 

Ngồi nói chuyện với người yêu cũ mà người tôi toát hết mồ hôi. Anh ấy thì vẫn tỏ ra rất bình thường. Sau đó, tôi gặp anh ở chỗ gửi xe. Anh mời tôi đi uống nước. Phần vì ngạc nhiên, phần vì tò mò nên tôi đã đồng ý. Tính cách anh vẫn dịu dàng như xưa, hỏi han cuộc sống gia đình tôi. Anh kể lúc ấy khi chia tay, anh cũng biết tôi chê gia đình anh nghèo, tuy tôi không nói nhưng anh cũng phần nào cảm nhận được. Cũng thấy rằng mình cần phải nỗ lực hơn nữa. Từ đó, anh đầu tư thời gian học tập, đi làm thêm có dư tiền ra một chút là mua sách vở rồi tự “cày cuốc”. Sau anh cũng mạnh dạn vay vốn cùng vài người bạn mở công ty làm ăn. Nhờ có kinh nghiệm và kiến thức tích lũy từ thời sinh viên nên công việc của anh cũng tiến triển khá ổn. Khi tôi hỏi: “Anh đã lập gia đình chưa?” Anh cười nói chưa…

Vài ngày sau là sinh nhật tôi, anh đã gửi một bó hoa đến chúc mừng sinh nhật kèm với lời chúc: “Chúc em một ngày sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình!

Tối hôm đó, chồng tôi vẫn về muộn. Anh ấy đã quên mất ngày sinh nhật của tôi. Tôi ngồi bên bàn cơm tối đã sắp sẵn mà nước mắt cứ chảy ra. Lúc này tôi mới hiểu Nam thật quá tốt với tôi, anh ấy không ghét con người ích kỷ như tôi mà vẫn luôn mong tôi hạnh phúc. Ngẫm lại người chồng của mình, tôi thấy thật xót xa. Nhưng cũng không thể trách ai được, cũng vì tôi đã đem những tính toán vào tình yêu, cũng vì tôi đã quá theo đuổi vật chất. Liệu đó có phải là nhân quả dành cho tôi?

Nguồn: Sưu tầm
Mai Hạ biên tập 

Nguồn: ĐKN

adminyhoc

Recent Posts

Cảnh báo bệnh gan qua màu phân bất thường

Đột nhiên thấy phân nhạt màu và lặp lại thường xuyên thì đây có thể…

11 hours ago

Vì sao tỷ lệ gan nhiễm mỡ tập trung cao nhất ở tuổi trung niên

Theo thống kê của Bộ Y Tế có đến khoảng 10-20% dân số cả nước…

17 hours ago

Cảnh báo những nguy cơ lây nhiễm viêm gan B

Viêm gan B là một bệnh lý truyền nhiễm do các virus chủng HBV gây…

2 days ago

Những nguyên tắc bảo vệ gan khi thời tiết giao mùa

Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…

5 days ago

Bệnh viêm gan B và những dấu hiệu nhận biết

Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…

5 days ago

Những điều cần lưu ý khi dùng cây hoa nhài trị bệnh

Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…

1 week ago