Những nỗi đau kéo dài
Không may mắn, ngay từ khi ra đời chị Chèng đã bị mù cả hai mắt. Cha mất sớm, hai mẹ con đành nương tựa vào nhau rau cháo qua ngày kiếm sống nơi vùng quê hẻo lánh. Những tưởng cuộc sống nghèo khó ấy sẽ trôi qua êm đềm, nào ngờ đâu 10 năm trước trong một lần tai biến bà Hoàng Thị Lục bị di chứng liệt toàn thân.
Bà Hoàng Thị Lục bị tai biến, nằm liệt giường suốt 10 năm qua
Từ một người phụ nữ ngày ngày lao động kiếm sống lại là trụ cột gia đình giờ đây cuộc sống của bà Lục chỉ thu hẹp lại trên giường bệnh. Mọi sinh hoạt của bà đều do một tay chị Chèng chăm sóc.
Với đôi mắt mù lòa bẩm sinh chưa một lần nhìn thấy ánh sáng, chị Chèng mò mẫm chăm sóc mẹ sớm tối chưa bao giờ ca thán một lời.
Quãng thời gian tủi cực của người con hiếu thảo
Sức khỏe và cơ thể gầy gò ốm yếu, lại thêm hạn chế về thị lực nên sinh hoạt của bản thân chị Chèng cũng rất khó khăn. Thế nhưng, nhưng chị luôn chăm sóc cho mẹ mình hết mực chu đáo.
Ở cái huyện nhỏ này, họ hàng thân thích của chị cũng không nhiều lại thêm cảnh nghèo khó đeo bám nên cũng không ai giúp mẹ con chị. Những công việc tưởng chừng rất khó khăn đối với người khiếm thị như chị nhưng vì mưu sinh, chị không còn lựa chọn nào khác. Cái cách chị vụng về chăn gà hay mò mẫm làm ruộng thực sự khiến cho ai trông thấy đều thương cảm.
Những ngày mùa đông, cái rét buốt của miền sơn cước như cắt vào da thịt. Khó khăn lắm chị mới đun được chút nước ấm cho mẹ mà chỉ xảy tay là đổ hết phải làm lại từ đầu. Tủi cực quá nước mắt tự trào ra lúc nào chẳng hay.
Chị Chèng tâm sự: ‘Có nhiều khi cũng cực lắm nhưng mình mà buông xuôi thì mẹ già ai trông. Cứ thế ngày nối ngày mà trôi’. Những chia sẻ nhẹ bẫng có chút cam chịu trước số phận của chị khiến chúng tôi thấu hiểu hơn những điều chị đã trải qua trong suốt thời gian qua mà chưa bao giờ ngừng cố gắng.
Chị Hoàng Thị Chèng với đôi mắt khiếm thị vẫn cố gắng mò mẫm nuôi mẹ. Chiếc áo được người ta cho chị cũng không biết nó màu gì hình dáng ra sao, mặc ấm là được thôi.
Những hi vọng vào ngày mai
Có những ngày trong nhà chỉ còn một nắm gạo nhỏ chị phải nhịn đói nhường cho mẹ. Vất vả, tủi hổ là thế nhưng chị vẫn cố gắng vượt qua nghịch cảnh của mình. ‘Có những điều với người khác là đơn giản nhưng tôi thì phải cố gắng gấp chục lần mà chưa chắc đã có thể làm được chứ chưa nói đến làm tốt. Biết sao được, trời cho sao chỉ biết dùng vậy thôi’, chị nghẹn ngào.
Hai mẹ con chị Chèng tủi cực sống qua ngày
Nhiều khi bà Lục nằm trên giường nước mắt bất giác trào ra vì thương con gái, bất lực trước chính bản thân mình. Tủi cực là thế nhưng hai mẹ con chị cũng không thôi hi vọng vào ngày mai: ‘Ông trời không lấy đi của ai tất cả, nếu cứ sống tốt từng ngày biết đâu ngày mai ông trời thấy thương mà giúp…’
Trong căn nhà tan hoang dựng tạm không một món đồ giá trị này điều chúng tôi cảm nhận được duy nhất đó chính là lòng hiếu thảo của người con gái, sự tận hiếu đến vô bờ. Cũng mong rằng có một điều tốt đẹp nào đó sẽ đến với chị để chị đón một cái Tết đủ đầy mà đã từ lâu rồi chị chẳng còn nghĩ đến.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:
Chị Hoàng Thị Chèng (thôn Na Riễm, xã Hoàng Trung, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng)
Theo Baodatviet
Nguồn: ĐKN
Đột nhiên thấy phân nhạt màu và lặp lại thường xuyên thì đây có thể…
Theo thống kê của Bộ Y Tế có đến khoảng 10-20% dân số cả nước…
Viêm gan B là một bệnh lý truyền nhiễm do các virus chủng HBV gây…
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…