Categories: Tin tức

Con trai biết bố có hơn 60 triệu tiền tiết kiệm liền vội đón bố về phụng dưỡng, không ngờ sau khi bố mất thì…

Trong đời sống ngắn ngủi này, điều gì mới là quan trọng nhất? Công danh, sự nghiệp, tiền tài hay là những tình cảm gắn kết giữa con người. Cuộc đời tưởng chừng dài nhưng đi đến bước cuối, nhiều người mới bừng tỉnh nhận ra điều quan trọng nhất trong đời là gì. 

Có một ngôi làng nhỏ xung quanh bốn mặt đều là núi, muốn đi xa thì phải vượt qua nhiều đường núi gồ ghề ngoằn nghèo, đi vào thị trấn cũng mất đến nửa ngày. Trong thôn sống rải rác mười mấy hộ dân, người dân nơi đây dựa vào khai khẩn đất hoang, hoặc trồng cây ăn quả, trồng chè để sống.

 

Ngôi làng nhỏ sâu trong núi, xung quanh bốn mặt là núi… (Ảnh minh họa)

Trong thôn có một người trung niên 70 tuổi tên Đức Tuấn. Khi còn trẻ, nhà ông rất nghèo, bố mẹ và em gái không chống lại được nạn đói nên lần lượt ra đi.

Ông Tuấn may mắn sống sót qua nạn đói, lúc ấy chỉ có hai căn nhà rách, muốn lấy được vợ cũng khó.

Sau này ông đi trồng chè, hái lá chè cho người ta để kiếm chút tiền nuôi sống bản thân. Khi có điều kiện hơn một chút, bản thân tuổi cũng không còn trẻ, nhờ người giới thiệu nên ông đã cưới một người góa phụ trẻ tuổi.

Người góa phụ này tên là Đào, chồng cô qua đời khi còn rất trẻ để lại vợ góa con côi, con trai cô lúc đó mới có mấy tuổi. Đào một mình nuôi con rất vất vả, bởi vậy khi có người ngỏ ý cưới và không ruồng bỏ con trai mình, cô nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Sau khi kết hôn, hai người cũng nhau khai khẩn mấy mẫu đất, trồng một ít lương thực, nuôi 3 miệng ăn. Đức Tuấn là người lương thiện, cho nên hai mẹ con Đào cuộc sống cũng không tồi.

Lúc đầu ông còn cảm thấy tiếc vì Đào không thể sinh con cho ông, nhưng thời gian dài trôi qua, ông cũng không nghĩ như vậy nữa, coi cu Tú (con riêng của vợ) như con mình, chỉ mong ngày ngày sống yên ổn. 

Thời gian qua đi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã 10 năm, sau đó Đào ngã bệnh, không lâu sau thì qua đời. Đức Tuấn tận mắt chứng kiến người vợ qua đời trong lòng đau đớn vô cùng. Ông sợ cô đơn nên lại càng yêu thương con trai Tú. Tú được chiều thành quen, sinh ra lười biếng, luôn ỷ lại vào cha, nói được không làm được, hàng xóm láng giềng góp ý thì ông cứ gạt đi, cho rằng nó không chơi bời, giao du với kẻ xấu là được rồi. 

Ông Tuấn vất vả dựng cho con nhà hai gian, còn lấy vợ cho con, hy vọng sớm có cháu bế để hưởng chút niềm vui tuổi già.

Ông Tuấn hy vọng sớm có cháu bế để hưởng chút niềm vui tuổi già… (Ảnh minh họa)

Nhưng ông không ngờ rằng, con trai lấy vợ xong thì quên luôn bố. Vợ Tú tên Thúy, ghê gớm và ích kỉ, chê bố chồng già cả, không làm được việc và ăn tốn. Bình thường hầu hạ cha được một chút thì phàn nàn, nói những lời khó nghe, lườm nguýt. Ông hễ làm sai điều gì, là Thúy cau có, tỏ vẻ khó chịu. Con trai thấy vậy cũng chỉ nhìn chứ không dám nói gì, ông Tuấn thấy cuộc sống ngột ngạt quá, sợ làm phiền các con nên gói ghém đồ đạc bỏ nhà ra đi.

Ông Tuấn lang bạt tới thị trấn. Sau khi bỏ nhà đi không nơi nương tựa, lại không biết chữ, chỉ có thể nhặt rác để kiếm sống, đêm đến ông ngủ ở các mái hiên ven đường. Sau này ông gặp ông An, cũng là một ông già lao động nghèo, thấy hoàn cảnh ông Tuấn tội nghiệp, ông An mời ông về căn nhà rách nát của mình gần chợ ở cùng. Vậy là ông Tuấn cũng có nơi chốn để lui về.

Chớp mắt cái đã 10 năm qua đi, ông Tuấn nhặt rác cũng tiết kiệm được ít tiền. Bởi vì già cả không có nhiều nhu cầu vật chất nên tiền kiếm được cứ thừa là ông lại bỏ vào cái hộp sắt. Sau này ông nghĩ ông đi rồi sẽ gửi lại cho các cháu, coi như là một chút tình thương yêu của ông già này. 

Tuổi càng cao ông càng nhớ quê hương và gia đình, sau đó ông nhờ đăng tin tìm người, nội dung như sau:

“Con trai, bố sống ngoài đã nhiều năm, thực cô đơn quá. Bố muốn gặp con một lần, cũng không biết lúc nào sẽ chết, 10 năm nay bố cực khổ kiếm tiền thì cho ai?”

Quả nhiên chỉ sau mấy ngày, con trai đưa vợ con đến gặp ông. Lần đầu tiên ông Tuấn thấy con dâu cười tươi như thế. 

Về cùng các con chưa được bao lâu thì sức khỏe ông Tuấn giảm sút. Thực ra trong lòng ông cũng rõ mình chẳng còn sống được bao lâu, bởi vậy rất trân trọng những ngày tháng sống cùng con.

Hai vợ chồng Tú sinh được hai đứa con, một gái một trai, nay đứa lớn đã 8 tuổi. Ông Tuấn rất thương cháu, muốn sống được lâu hơn để quây quần bên con cháu. Nhưng trời không chiều lòng người, ông Tuấn trở về nhà được nửa năm thì qua đời. Ông Tuấn vừa qua đời, Tú và vợ lục lọi khắp nơi tiền tiết kiệm của ông Tuấn, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc hộp nhỏ… nhưng vừa mở ra thì vô cùng thất vọng. 

Chỉ là một chút tiền cỏn con… Con trai con dâu lực bất tòng tâm, nhưng không từ bỏ ý định. Họ lật hết đồ đạc của bố lên rồi tìm kiếm kĩ lần nữa thì thấy một bức thư đầu giường. Vừa mở ra, hai vợ chồng bủn rủn chân tay, vô cùng hối hận.

Ban đầu ông Tuấn nghĩ rằng chỉ cần con dâu chuyển tâm tính tốt hơn thì sẽ đem hơn 60 triệu cho hai đứa giữ không thiếu một xu.

Không ngờ vào một đêm, hai đứa con tưởng ông đã ngủ nên thì thầm nói chuyện với nhau. Tú nói: “Vợ à, chỉ cần đợi lão già đó chết, chúng ta sẽ đem tiền rời khỏi cái vùng quê nghèo nàn này, đi sống ở nơi khác sướng hơn. Cho nên giờ em cố gắng nhịn chút, thế cũng là tốt cho con mình, phải không?”

Cô vợ giậm chân mắng: “Nếu không phải vì số tiền đó, tôi cũng không thèm hầu hạ lão già đó rồi”

Ông Tuấn nghe vậy mà lòng đau buốt, nhưng phải câm nín không thể nói gì. Ông vô cùng thất vọng khi mà lời nói từ miệng con trai mình không phải là sẽ chăm sóc bố ra sao, khi bố qua đời thì phải cho bố yên nghỉ ở nơi nào thì thỏa đáng… 

Ông cũng thật không ngờ chúng đối xử tốt với ông chỉ vì đồng tiền như vậy. Tình người bây giờ dường như đã thay thế bởi đồng tiền bạc bẽo, vì cái lợi mà mất đi tình thân… Từng giọt nước mắt ông lăn dài trên má…

Từng giọt nước mắt ông lăn dài trên má… (Ảnh minh họa)

Ngày hôm sau, con trai và con dâu đi vắng, ông Tuấn nhờ cháu gọi trưởng thôn đến. Ông Tuấn đã đưa toàn bộ số tiền 60 triệu cho trưởng thôn để quyên góp xây trường học.

Trước giờ ông biết rằng nơi đây là khu nghèo nàn, lạc hậu, trẻ em một chữ bẻ đôi cũng không biết, thế thì nói gì đến phát triển vươn lên. Nguyện vọng lớn nhất của ông là hy vọng các cháu của mình và những đứa trẻ nghèo trong thôn được đi học như bao đứa trẻ miền quê khác. Như thế chúng sẽ có những hiểu biết nhất định không chỉ về tri thức mà còn học được cách làm người ra sao, không như bố mẹ của chúng.

3 năm sau, một ngôi trường mới được hoàn thành khang trang sạch sẽ. Đây là trường tiểu học đầu tiên tại vùng núi hoang sơ này. Những đứa trẻ từ nay sẽ không phải trèo đèo lội suối, đi qua bao thác ghềnh mới lên được thị trấn, tốn kém bao nhiêu mới được học một con chữ.

Cám ơn tấm lòng lương thiện của ông Tuấn đã giúp những đứa trẻ có cơ hội được tiếp cận gần hơn với sách vở, có cơ hội được thay đổi con người. Nếu như thế gian này vẫn có những con người mang trong mình sự lương thiện, coi nhẹ lợi ích cá nhân, chân thành với mỗi người thì cuộc sống con người sẽ tốt đẹp biết bao!

Video: Cụ ông 86 tuổi và chuyến xe bus cuối cùng.

Bích Phượng

Nguồn: ĐKN

adminyhoc

Recent Posts

Mất cân bằng vi khuẩn đường ruột gây rối loạn tự kỷ

Theo các số liệu thống kê từ Liên Hợp Quốc cho thấy hiện có 1%…

18 hours ago

Vi khuẩn đường ruột oxalobacter formigenes hỗ trợ điều trị sỏi thận

Cơ thể con người chứa đến hàng tỷ các vi sinh vật khác nhau bao…

2 days ago

Vai trò, ảnh hưởng của hệ vi sinh đường ruột đối với bệnh tiểu đường, béo phì, ung thư đại tràng

Hệ vi sinh đường ruột của con người là một cộng đồng vi sinh vật…

3 days ago

JARDIANCE, empagliflozin điều trị đái tháo đường týp 2

JARDIANCE viên nén bao phim chứa 10 hoặc 25 mg empagliflozin. Thành phần tá dược:…

3 days ago

Vi khuẩn đường ruột có thể ảnh hưởng đến não như thế nào?

Hơn một thế kỷ trước, chúng ta phát hiện ra rằng vi khuẩn sống trong…

3 days ago

Mối liên hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và trí thông minh

Hệ vi sinh đường ruột đảm nhiệm vai trò quan trọng trong cuộc sống của…

3 days ago