Categories: Tin tức

Cha già tới công ty con trai bị con ghét bỏ, nhưng chủ tịch lại gập người cúi chào ông khiến cậu kinh ngạc

Ông Lý năm nay gần 60 tuổi, là một người lính già xuất ngũ đã lâu. Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, ông đã bị thương ở chân nên buộc phải rời quân ngũ sớm. Nhưng bởi vì kinh tế khó khăn, ông Lý đã phải bôn ba khắp chốn, thay đổi nhiều công việc, hiện tại ông làm một người quét dọn vệ sinh cho khu phố gần nhà.

Ảnh minh họa.

Con trai ông Lý làm việc tại một công ty trong thành phố. Bởi vì ngay từ nhỏ, ông Lý không có nhiều thời gian quan tâm dạy bảo nên khi trưởng thành con trai ông trở nên lãnh đạm. Mối quan hệ cha con trong gia đình thường không tốt. Hiện tại vợ ông Lý đã qua đời vì mắc bệnh ung thư, khoảng cách của hai cha con càng trở nên xa cách.

Nguyên nhân mối quan hệ hai cha con trở thành như vậy không phải chỉ vì ông Lý có ít thời gian chăm sóc con mà còn bởi vì sau bao năm làm việc, ông Lý không mua nổi nhà lầu xe hơi. Trong khi bố mẹ của các bạn cậu toàn đi lại bằng ô tô. Điều này khiến cậu nghĩ năng lực của cha quá kém cỏi.

Trước đây, có thời gian ông Lý thất nghiệp trở về nhà, trong tâm ông cũng muốn sống gần con trai một thời gian để hai cha con trở nên gần gũi hơn. Hơn nữa ông cũng muốn tìm một công việc gần nhà để sớm tối trở về sinh hoạt cùng gia đình. Cuối cùng ông cũng tìm được công việc làm công nhân dọn vệ sinh, mặc dù vất vả nhưng ông Lý cảm thấy rất vui.

Ảnh minh họa.

Mỗi ngày ông đều thức dậy từ rất sớm để bắt đầu công việc, lại lầm lũi quét dọn trên các tuyến đường cho sạch đẹp. Mặc dù giải ngũ đã mấy chục năm nhưng ông vẫn giữ được thói quen dậy sớm tập thể dục buổi sáng.  

Sau khi công việc hoàn thành không lâu, trên đường bắt đầu có người qua lại đi làm. Ông Lý đạp xe đến tuyến đường bên cạnh để cùng hàn huyên tâm sự với đồng nghiệp là ông Ngô.

Nhìn thấy ông Ngô đang quét nốt đoạn đường, ông Lý gọi từ xa: “Lão Ngô, ông còn chưa làm xong à? Tôi làm xong rồi qua tán gẫu cùng ông đây”.

Lúc này ông Ngô quay người lại nói: “Ôi, ông Lý, ông dậy sớm như thế mà tay chân ông cũng nhanh nhẹn hơn tôi. Tôi làm xong rồi đây. Thế trên đường đến đây ông có thấy vụ tai nạn không, con tôi vừa điện thoại nói, trên đường đi làm nó có nhìn thấy vụ tai nạn. Nó lo lắng quá nên gọi điện cho tôi hỏi thăm sự tình, xem tôi có sao không”.

Ông Lý tấm tắc: “Con trai ông thật tốt…”. Rồi ông Lý lấy tay trỏ về hướng đường trước mặt hỏi: “Lão Ngô ông vừa nói đến con đường kia phải không?”

“Đúng đó, chính là nó, sao vậy?”, ông Ngô vội đáp.

Ông Lý nghe xong không nói gì thêm liền ngồi lên xe rời đi. Dọc đường đi, ông không nghỉ ngơi chút nào mà một mạch đạp xe đến công ty con trai.  

Lúc này cũng là thời điểm nhân viên công ty bắt đầu tới cơ quan làm việc. Ông Lý bước nhanh tới chỗ bảo vệ hỏi thăm xem con trai ông đã tới cơ quan làm việc chưa. Bảo vệ nhìn ông với ánh mắt khác thường trả lời rằng con ông chưa tới.

Thế là ông Lý liền đứng ở cổng chờ. Vì vừa mới làm việc xong, quần áo còn bẩn thỉu nhem nhuốc, điều này khiến mọi người nhìn ông với ánh mắt khinh bỉ.

Một lúc sau, nhìn thấy con trai đến công ty, ông Lý nở nụ cười bởi ông biết con trai đã an toàn. Con trai nhìn thấy ông thì vô cùng kinh ngạc, cậu nhanh bước tới nhưng lại không phải bước đến bên cạnh cha. Ông Lý gọi con lại nhưng lại không biết hành động của ông lúc này sẽ làm con trai mất mặt.

 

“Huy à, con đã đến rồi. Cha đoán con chưa có ăn sáng, trên xe cha để phần con một chiếc bánh, cha lấy cho con nhé”. Vừa nói ông Lý vừa chạy qua xe lấy bữa sáng cho con.

Huy ngập ngừng rồi đi tới trước mặt ông Lý và kéo cha qua một bên: “Cha tới đây làm gì thế?”

“Cha nghe mọi người nói trên đoạn đường kia vừa xảy ra tai nạn, vì lo lắng cho con nên muốn đến xem con một chút, thấy con không việc gì, cha yên tâm rồi”, ông Lý ôn tồn nói với con.

“Giờ cha thấy con không sao rồi thì mau đi đi, ở đây mọi người nhìn thấy khiến con mất mặt lắm”, Huy vừa nói vừa đẩy cha về phía xe.

Nói xong, Huy nhìn xung quanh, rất nhiều đồng nghiệp còn đang hướng con mắt về phía cậu. Rồi Huy nhìn bộ quần áo lem luốc của cha, đôi chân bẩn thỉu và những móng tay đen đen. Cậu cảm giác mình đã trở thành đối tượng bị cười nhạo.

“Được, được, cha đi đây, cha xin lỗi con. Huy à, đồ ăn sáng cha mua cho con, con ăn đi”, ông Lý vừa nói vừa đưa thức ăn cho con trai nhưng con trai lại đẩy trở lại. Cậu nói: “Con không ăn, cha nhanh đi đi”.

Ông Lý lại cố nài nỉ con: “Con ăn đi, cha mua 2 xuất mà, cha ăn rồi, bỏ đi lãng phí lắm”.

Huy nói không ăn rồi đẩy phần ăn sáng lại phía cha nhưng không may chiếc bánh rơi xuống đất. Lúc này, trên mặt Huy lộ rõ vẻ áy náy nhưng vẫn cố nói: “Con, con nói không ăn rồi mà. Cha nhanh đi đi”.

Khóe mắt chợt đỏ hoe, ông Lý nói: “Được, cha đi”.

Ảnh minh họa.

Vừa đi được một chút thì bỗng nhiên ông Lý bị trượt chân ngã.

Huy định chạy tới nâng cha lên nhưng thấy mọi người đang nhìn mình, thế là cậu lại không bước tới nữa. Vừa chuẩn bị bước đi thì có một người chạy tới đỡ ông Lý dậy.

“Chào chủ tịch!”, Huy kinh ngạc nhìn chủ tịch Đồng đỡ ông Lý đứng lên. Nhìn bề ngoài cha cậu già hơn chủ tịch vài tuổi.

Lúc nâng ông Lý lên, chủ tịch lại tỏ vẻ vô cùng kích động, đột nhiên cúi gập người hướng về ông Lý nói: “Chào đội trưởng!”

Tưởng con trai hù dọa cha, tuy nhiên, nhìn kỹ lại ông Lý mới phát hiện người trước mặt đúng là lính của ông năm xưa. Ông vội thốt lên: “Đồng, phải Đồng không? Đúng là cậu rồi, 30 năm rồi, 30 năm rồi, không ngờ cậu còn nhớ rõ tôi”.

Chủ tịch Đồng cầm lấy tay ông Lý nói: “Đội trưởng, cả đời này em cũng không thể quên anh, em kỳ thực không dám quên, nếu không có anh thì không có em Đồng của ngày hôm nay. Em đã đi tìm anh khắp nơi”.

Khung cảnh năm xưa như ùa về khiến ông Lý quá đỗi xúc động nói: “Đừng nói nữa, Đồng à, cái gì cũng đừng nói nữa”.

Chủ tịch Đồng cũng không cầm được nước mắt: “30 năm rồi, đội trưởng à, em đi tìm anh nhưng vì anh thay đổi địa chỉ, em không tìm được. Hôm nay, mọi việc gác lại đã, hai anh em chúng ta nhất định phải trò chuyện cho thật lâu”.

Ông Lý thở dài một tiếng “Ài”, liếc nhìn con trai rồi bước theo chủ tịch Đồng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Huy không khỏi kinh ngạc.

Sau khi trò chuyện trở về, chủ tịch Đồng đã gặp Huy nói: “Huy à, thì ra cậu là con trai của đội trưởng Lý. Cháu nên gọi ta là chú. Ta không muốn nói gì khác, kỳ thực cha con là một người anh hùng nhất. Năm đó nếu không có đội trưởng Lý đỡ đạn thì có lẽ chú đã mất mạng nơi xa trường rồi…”.

Sau buổi nói chuyện, Huy mới nhận ra trước nay cậu chưa hiểu gì về cha mình. Quan hệ giữa cha và cậu từ đó cũng ngày càng trở nên tốt hơn.

Video: Ngậm ngùi clip về người mẹ khiến chúng ta phải suy ngẫm! ?

San San

Nguồn: ĐKN

adminyhoc

Recent Posts

Cảnh báo những nguy cơ lây nhiễm viêm gan B

Viêm gan B là một bệnh lý truyền nhiễm do các virus chủng HBV gây…

5 hours ago

Những nguyên tắc bảo vệ gan khi thời tiết giao mùa

Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…

3 days ago

Bệnh viêm gan B và những dấu hiệu nhận biết

Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…

3 days ago

Những điều cần lưu ý khi dùng cây hoa nhài trị bệnh

Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…

5 days ago

Bóng chuyền môn thể thao giảm gan nhiễm mỡ hiệu quả

Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…

6 days ago

Bơi giải pháp điều trị gan nhiễm mỡ an toàn và hiệu quả

Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…

1 week ago