Đối với người dân trong làng Thái Sơn mà nói, Vương Nhị là một người điên. Đã hơn 40 tuổi mà không có con cái, suốt ngày chạy điên loạn trên núi. Nếu không bắt sâu bọ thì là đào cỏ dại, sau đó mang về nhà, đặt một lò bếp trước cửa nhà nấu trà uống. Con nít trong thôn đều thích vây quanh Vương Nhị chạy lòng vòng. Cha của Vương Nhị cũng hết cách với anh, đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Vương Nhị bị điên vào năm 32 tuổi. Năm đó, vợ của anh mắc một chứng bệnh lạ, đi rất nhiều bệnh viện cũng không chữa khỏi được. Là một bác sĩ “chân đất” (tức là bác sĩ chữa bệnh quanh làng), Vương Nhị ôm suy nghĩ muốn thử sức xem sao. Anh đã tiến hành chữa bệnh cho vợ mình. Lúc đầu, vợ anh có chút khởi sắc. Về sau, bệnh tình càng ngày càng nặng, rồi qua đời.
Sau khi vợ chết, Vương Nhị luôn thấy day dứt, cảm thấy như là mình đã hại chết vợ. Chính trong khoảng thời gian nửa năm sau khi vợ chết, thần kinh của Vương Nhị bắt đầu không bình thường. Anh không cho người khác chữa bệnh, ngược lại còn lấy mình ra làm vật thí nghiệm, nói là muốn tìm ra phương pháp trị khỏi chứng bệnh của vợ. Cha anh khuyên: “Con trai, con đừng tự dày vò như vậy nữa, người cũng chết rồi, còn dày vò mình làm gì?” Vương Nhị nói: “Chỉ còn thiếu một loại thuốc, chắc chắn không sai, chắc chắn không sai.” Từ đó về sau, Vương Nhị say mê tìm kiếm thuốc, rất ít qua lại với mọi người, cũng chính vì như vậy, người trong thôn đều nói anh bị điên rồi.
Có một lần, trong thôn có một ông lão đang thả trâu ở trên núi, nhìn thấy Vương Nhị dùng một cái cuốc nhỏ đang đào mộ, thế là ông chạy đến hỏi: “Vương Nhị, cậu thực sự điên rồi, không có việc gì chạy đến mộ của vợ cậu làm gì?” Vương Nhị không để ý ông ta, tiếp tục đào. Ông lão kéo anh ra, Vương Nhị không thích, liền trợn mắt nhìn ông lão: “Ông không hiểu thì đừng xen vào, tôi đang đào thuốc.” Ông lão nhìn kỹ lại, ở bên cạnh Vương Nhị đúng là đào được không ít cỏ. Ông lão lại hỏi: “Đào mấy cái này để làm gì?” Vương nhị nói: “Pha trà uống.”
Không lâu sau, chuyện Vương Nhị đào bộ liền được truyền khắp thôn, người dân đều nói là không cát tường, sẽ mang đến vận xui cho gia đình anh. Cha anh cũng khuyên: “Con điên thật, hay là điên giả, nếu con điên thật, người cha già này nuôi con. Nếu như con giả điên giả ngốc, thì ông đây cuốc một cái cho chết cái thằng vô dụng này.” Đối với những lời của cha mình nói, Vương Nhị xem như gió thổi qua tai.
Năm đó, ở thôn kế bên có một cô gái cũng mắc phải một chứng bệnh lạ giống hệt bệnh của vợ Vương Nhị, đã đi khám rất nhiều bệnh viện. Nhìn thấy con gái mình sắp ra đi rồi, cha của cô gái dùng xe ba bánh chở cô đến nhà của Vương Nhị, để Vương Nhị chữa trị cho cô.
Cho người điên chữa bệnh, chuyện này là lần đầu tiên người trong thôn được nghe đến. Thế là, người trong thôn đều chạy đến xem, cảm thấy rất ly kỳ.
Vì để thuận tiện cho việc chữa bệnh thì phải để cô gái ở lại nhà Vương Nhị, lúc cha của cô ấy ra về có nói: “Vương Nhị, nếu như cậu cứu sống con gái tôi, tôi sẽ gả nó cho cậu. Nếu như không cứu sống được, tôi cũng không oán trách cậu.” Đối với Vương Nhị mà nói, có cưới con gái của ông hay không cũng không quan trọng, chuyện anh muốn làm, chính là cứu sống cô gái đang bệnh kia.
Thế giới rộng lớn, không có chuyện lạ nào không có. Trải qua nửa năm thử nghiệm thuốc của mình, Vương Nhị đã thành công, không ngờ đã cứu sống được cô gái. Sau khi cô gái khỏi bệnh, cha của cô liền thực hiện lời hứa của mình, đem con gái gả cho anh.
Sau đó một đám cưới được tổ chức cho Vương Nhị và cô gái xinh đẹp được Vương Nhị chữa lành bệnh. Mọi người trong làng đều phải trầm trồ thán phục anh. Từ sau khi cưới được cô gái đó, Vương Nhị thay đổi thành một người khác, không còn điên khùng nữa. Anh làm nghề thuốc Nam, giúp đỡ được rất nhiều người bệnh nặng nghèo đói và lầm than. Về sau, người dân trong làng đều ca tụng anh và gọi anh là “bác sĩ chân đất”.
Người ít nói không hẳn là người coi khinh người khác. Người hành động không giống bạn mà hơi khác bình thường chưa chắc đã là một kẻ điên. Muốn đánh giá một người hãy đặt chính bản thân mình vào hoàn cảnh của người đó. Khi ấy ta sẽ biết được họ đang gặp phải chuyện gì, khó khăn gì, trở ngại gì. Đôi khi, một câu hỏi bâng quơ, một nụ cười nhẹ nhàng của bạn lại trở thành một niềm an ủi đáng giá mà ta đâu biết họ đang rất cần!
Người tốt thì vẫn sẽ được phúc báo, thiện hữu thiện báo. Chân lý của người xưa ấy vẫn mãi còn nguyên giá trị cho đến ngày nay và cả ngàn đời sau nữa!
Video: Vị Bác Sỹ Chuyên Nghiệp Dỗ Trẻ Cực Kỳ Tuyệt Vời
Châu Yến Lâm
Nguồn: ĐKN
Khí hậu miền Bắc mang nét đặc trưng của 4 mùa xuân hạ, thu đông.…
Viêm gan B là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây ảnh hưởng nghiêm…
Cây hoa nhài được sử dụng để hỗ trợ, điều trị một số bệnh nhưng…
Gan nhiễm mỡ là căn bệnh gây ra bởi sự tích tụ quá nhiều chất…
Trong tốp các môn thể thao hàng đầu có tác dụng hỗ trợ giảm mỡ…
Để giảm nguy cơ gan nhiễm mỡ, song song với việc đảm bảo chế độ…